Tên người đỗ cao nhất được viết hàng đầu tiên, cho dù là ở
ngoài cùng của đám đông, cũng có thể dễ dàng nhìn thấy. Thị lực
của Trần Bảo Âm rất tốt vừa nhìn đã lập tức thấy ngay.
Nàng thở dốc, trước mắt choáng váng, dựa vào người Cố Đình
Viễn. Nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ tên ngốc mà nàng kết
hôn thế nào lại thi tốt như vậy!
Giọng nàng vừa nhẹ vừa run: "Chàng, nhéo ta một cái."
Làm thế nào hắn có thể tài giỏi như vậy?
Cố Đình Viễn cúi đầu, nhìn thấy nàng vui tới mức hai gò má đỏ
lên, khoé miệng hắn không khỏi nhếch lên.
Kiếp trước hắn cũng rất vui vẻ, nhảy nhót hò hét, thậm chí còn
tự mình móc tiền mời hắn một bát mì. Trong trí nhớ hắn đó là lần
cuối cùng nàng mỉm cười một cách thoải mái. Sau này khi hắn
làm quan, nàng trở thành phu nhân quan viên, dường như bị một
thứ vô hình nào đó trói buộc, lúc hạnh phúc cũng không còn sáng
sủa thuần khiết như vậy.
Hắn cầm tay nàng đưa lên miệng, ống tay áo che lại, nhẹ
nhàng cắn đầu ngón tay nàng: "Đau không?"
Trần Bảo Âm ngước nhìn hắn, lúc nhận ra chỉ muốn mắng hắn
một trận. Thật là lỗ mãng! Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!
Nhưng lúc này, xung quanh đám người càng lúc càng đông,
người người nhốn nháo, ồn ào náo động, khuôn mặt tuấn tú
trong sáng của hắn làm lu mờ mọi thứ xung quanh.
"Không đau." Nàng thì thầm.
Cố Đình Viễn nói: "Vậy thì cắn một cái nữa?"
Trần Bảo Âm không nói gì nhưng lại đem ngón tay nhét vào
trong miệng hắn.
Hắn ngậm đầu ngón tay nàng trong miệng, hai người nhìn
nhau, tất cả ánh sáng dường như bị ngăn lại.
Cho đến khi có người hét lên: "Không biết vị nào là Cố Đình
Viễn, Cố công tử?"
Nhiều người đang tìm kiếm "Cố hội nguyên".
Vài người là muốn làm quen, vài người chỉ là ngưỡng mộ
phong thái của người đỗ đấu, còn có vài người chắc là được Đỗ
Kim Hoa nhờ đi xem kết quả thi của con rể.
Cố Đình Viễn không thay đổi sắc mặt, như thể người được gọi
không phải là hắn. Nắm tay thê tử, bình thản bước ra ngoài.
Đi qua gia nhân của những gia đình giàu có chạy đi báo tin
vui, những thư sinh xuất thân từ gia đình nghèo khó, những thư
sinh đang thất hồn lạc phách, đi qua đám đông náo nhiệt.
"Ta rất vui." Cố Đình Nguyên nói.
Trần Bảo Âm quay đầu nhìn hắn: "Ta cũng rất vui."
"Nàng mời ta ăn gì đi?" Cố Đình Viễn nói.
Trần Bảo Âm nói: "Chàng muốn ăn gì?"
"Ta muốn ăn mì." Cố Đình Nguyên nói: "Mì Dương Xuân."Ăn mì
sao? Trần Bảo Âm nghĩ, nàng có thể nấu cho hắn ăn. Nhưng
nương nói, không cho thể hiện khả năng nấu ăn của mình. Điều
này rất mâu thuẫn, không để cô ấy thể hiện ra ngoài nhưng lại
muốn nàng phải chu đáo.
Trần Bảo Âm sẵn sàng nấu ăn cho những người nàng thích.
Nàng học nấu ăn là để lấy lòng dưỡng mẫu. Thỉnh thoảng nấu
một bữa ăn, cô ấy không cảm thấy có gì không được
"Đi thôi, chúng ta về nhà đi." Nàng nói: "Ta đi nấu một bàn ăn
mừng chàng đố đầu bảng!"
Những tưởng hắn sẽ thấy vui vẻ hãnh diện, nào ngờ hắn lại
nắm tay nàng nghiêm túc nói: "Không. Từ giờ trở đi, trong nhà,
ta sẽ nấu cơm."
Trần Bảo Âm sửng sốt một chút, sắc mặt có chút không tốt:
"Cái gì? Chàng không tin ta có thể nấu ăn sao?"
"Không phải." Cố Đình Viễn trả lời: "Trong nhà, cái gì cũng là
nàng làm hết, cũng phải để ta thể hiện năng lực chứ."
Trần Bảo Âm nghi ngờ nhìn hắn, nghi ngờ hắn không thích tài
nấu ăn của nàng, nhưng lại nói cho dễ nghe. Vì vậy, nàng nói:
"Chàng làm quan còn phải giữ chút thể diện."
Nàng không nói hắn phải kiếm tiền để nuôi gia đình. Bởi vì
nàng không cần hắn nuôi, nàng có thể tự mình kiếm tiền.
Ngoài ngân lượng dành dụm trước đó, còn có 800 lượng lấy
được của Triệu gia, trong đó 200 lượng giao thôn chính mua
ruộng đất, xin chồng, mời tiên sinh, chu cấp nuôi dưỡng bọn trẻ
đọc sách. Sáu trăm lượng còn lại, nàng mua đất, ngoài ba phần
nộp thuế địa tô thì mỗi năm có thể kiếm được mười lượng.