Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 377

Nàng nhìn vào gương, nhìn trái và phải. Mặc gì bây giờ? Tất cả
đều chỉ có những bộ trang phục này. Tất cả gộp cùng một chỗ,
cũng so ra kém một kiện của người khác.
Mà khi xe ngựa của Giang Diệu Vân đến đón, Trần Bảo Âm
nhìn thấy nha hoàn tiếp nàng mặc váy sa thạch tươi đẹp, trên lỗ
tai đeo ngọc châu, trên ngón tay đeo mấy cái nhẫn bảo thạch, vẻ
mặt nhất thời ỉu xìu.
Một nha hoàn, ăn mặc còn tốt hơn nàng.
Nhưng khí chất của nàng phải cao hơn. Giang Diệu Vân muốn
nhìn nàng phẫn nộ, chật vật, nàng càng không cho nàng xem.
Khi xe ngựa chạy vào Giang gia, rất thuận lợi.
Nhưng sau khi đến nơi, Trần Bảo Âm liền bị lạnh nhạt ở phòng
khách: "Tiểu thư nhà ta mời Cố phu nhân chờ một lát."
Giang Diệu Vân muốn trang điểm thật tỉ mỉ, nàng có mấy hộp
trang sức có thể lựa chọn, có mấy chục bộ y phục có thể phối
hợp, một canh giờ cũng không đủ.
Trần Bảo Âm sớm đoán được sẽ như thế, nàng ngồi ở trong
phòng khách một mình, rũ mắt không nói.
Bên ngoài phòng khách, tiểu nha hoàn không hiểu chuyện nói
chuyện. Thanh âm không lớn, nhưng đủ người bên trong nghe rõ
ràng:
"Đó chính là thiên kim giả Từ gia đuổi ra ngoài?"
"Mới đuổi ra ngoài bao lâu, đã không còn là thiên kim tiểu thư
nữa, quy củ quên thật nhanh."
"Nghe nói trước kia nàng ấy quy củ đã học không tốt."
"Phốc, có người trong lòng liền... Còn vị thiên kim chân chính
kia, quy củ học tốt như vậy thì sao?"
Cứ bàn tán xôn xao, giống như là cố ý nói cho Trần Bảo Âm
nghe.
Mà các nàng đích thật là cố ý nói cho Trần Bảo Âm nghe. Trần
Bảo Âm rũ mắt ngồi ở chỗ đó, ngón tay vặn khăn tay, trong lòng
không biết cảm giác gì.
Giống như có lửa đang cháy, lại giống như có màn nước ngăn
cách đốt không lại. Vừa tức giận, vừa giống như đang ngồi xem
chuyện của người khác.
Nhóm tiểu nha hoàn nói trong chốc lát liền không nói nữa,
Trần Bảo Âm đoán, có lẽ là đi bẩm báo Giang Diệu Vân.
Muốn nói nàng cùng Giang Diệu Vân, cũng không có thâm cừu
đại hận gì, thuần túy là nhìn nhau không vừa mắt.
Tại sao nàng ta lại kiêu ngạo như vậy? Đại khái là lần đầu tiên
hai người gặp nhau, cùng chung suy nghĩ. Từ đó về sau, hai
người vẫn không hợp nhau, nàng khiến Giang Diệu Vân khó chịu,
Giang Diệu Vân cũng từng hạ thấp thể diện của nàng.
"Ngươi đến sớm như vậy?" Hơn nửa canh giờ sau, Giang Diệu
Vân thong dong đến muộn.
Nàng mặc một thân váy dài hoa lệ dệt thành gấm vừng đỏ
thẫm, trên cổ mang một chiếc vòng quý giá khảm ngọc thạch,
thắt lưng bên hông buộc rộng mà hoa lệ, một bộ quang mang lấp
lánh, hoa mỹ bức người, quý khí mười phần.
"Ta không nghĩ tới ngươi lại đến sớm như vậy." Sau khi ngồi
xuống, nàng ta khẽ nhấp một ngụm trà, liếc Trần Bảo Âm tĩnh tọa
bất động: "Ta tưởng ngươi sẽ giống như trước đây, không một
canh giờ không ra được cửa."
Vậy nàng phái người đón nàng, vì sao lại đi sớm như vậy?
Tựa như đoán được nàng oán thầm, Giang Diệu Vân cười tủm
tỉm nói: "Ta phái người đi sớm một chút, là hỗ trợ ngươi. Trong
nhà ngươi ngay cả một chiếc xe ngựa cũng không có, Trạng
Nguyên Lang thượng triều cũng phải dùng đi? Vốn định thay
ngươi đưa hắn một lần, coi như là tình nghĩa mấy năm nay, cho
ngươi nể mặt."
Chó má. *
*Chó má: nguyên gốc là "狗屁" thường sử dụng để mắng chửi,
chê trách, như là đồ vô dụng; đồ vô tích sự; đồ vứt đi; đồ bỏ đi
Trần Bảo Âm thầm nghĩ, Cố Đình Viễn đã ra khỏi cửa từ lâu.
Muốn nói Giang Diệu Vân sẽ không biết, đúng là chuyện cười.
Nhưng nàng lại nói: "Ngươi có lòng rồi." "Hà tất phải tranh
chấp chứ? Bây giờ nàng đã không còn thân phận tranh chấp.
Giang Diệu Vân trong lòng thoải mái không thôi. A, người đã
từng miệng lưỡi bén nhọn, hiện giờ có tức giận cũng không dám
thể hiện ra, thật sự là thống khoái.
"Ta còn mời Hứa Lan Tâm, Thôi Như Thảo các nàng." Giang
Diệu Vân buông chén trà xuống, chậm rãi lấy khăn tay chạm nhẹ
vào khóe miệng, cười liếc qua: "Đều là bạn cũ, ngươi nhất định
rất cao hứng nhìn thấy các nàng."

Bình Luận (0)
Comment