Trần Bảo Âm cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ, nếu như theo
cách viết trong bản nói, nhất định là nhân vật phản diện làm ác
nhiều đoạn, giờ bị đánh trở về nguyên hình, đang diễn một đoạn
đại khoái nhân tâm bị đánh vào mặt.
Ai bảo nàng trước kia tự cao tùy hứng, không biết thu liễm
chứ? Xứng đáng.
Tự giễu mình, nàng ngẩng đầu lên cười đáp: "Đúng, ta rất vui
mừng."
Nàng cùng đám người Hứa Lan Tâm, Thôi Như Thảo không
hòa thuận. Nhưng, nhìn thấy các nàng lần nữa, trong lòng không
hoàn toàn là chán ghét. Hoặc là nói, nàng chỉ là không muốn nhìn
thấy các nàng, nhưng không có chán ghét nhìn thấy các nàng.
Họ là bóng dáng của mười lăm năm cuộc sống như mơ của
nàng, nàng cố gắng tránh nhớ lại quá khứ, nhưng sâu thẳm trong
trái tim là hoài niệm.
"Phải không?" Giang Diệu Vân đối diện đánh giá nàng, lông
mày dần dần nhíu lại: "Hy vọng ngươi nói là thật."
Dù sao, nàng ta cũng không tin điều đó.
Giang sơn dễ thay đổi bản tính khó dời. Từ Bảo Âm biến thành
Trần Bảo Âm, trong lòng chán ghét cũng không thay đổi. Hôm
nay nàng sẽ không được dễ chịu. Ngẫm lại như vậy, Giang Diệu
Vân lại cao hứng lên.
Đợi đến khi đám người Hứa Lan Tâm, Thôi Như Thảo đi tới,
yến hội ngắm hoa liền náo nhiệt hẳn lên.
Người trong yến tiệc ngắm hoa này, phần lớn là người quen cũ
của Trần Bảo Âm, mỗi người đều là thiên kim tiểu thư thân phận
cao quý. Một số, giống như nàng, đã kết hôn. Có một số giống
như Giang Diệu Vân, đã đính hôn, nhưng hôn kỳ chưa tới.
Cô nương thành thân, tâm tính ổn trọng một chút, nói chuyện
không kẹp súng mang gậy như vậy. Cô nương trong khuê phòng,
ngây thơ một chút, đâm người thẳng tới thẳng lui, sẽ không khiến
người ta nghe không rõ.
"Nào, Cố phu nhân nếm thử, tư vị của món lươn này như thế
nào?" Một thiếu nữ bộ dáng ngây thơ, thanh âm mềm mại nói:
"Nói vậy Cố phu nhân sau khi ra khỏi cửa Từ phủ, cũng không ăn
được đồ ăn quý giá như vậy nữa?"
Trần Bảo Âm nói: "Phải."
Nàng cực kỳ bình tĩnh, không hề tức giận, làm cho đám người
quen cũ chờ xem nàng bị chê cười không quá thống khoái.
Có người nói: "Lúc Cố phu nhân ở nông thôn, không biết đã ăn
qua món gì? Nói ra, cũng để chúng ta mở mang tầm mắt."
Nông thôn có thể có thức ăn ngon gì? Nghĩ đến lần đầu tiên
đến Trần gia, các ca ca tẩu tẩu đến tạp lương* cũng không dám
bỏ ra ăn, trong lòng Trần Bảo Âm nổi lên cơn giận dữ lạnh lẽo.
*Tạp lương: vụn thóc gạo, hoa màu khi thu hoạch
"Chim sẻ chiên." Nàng nói, rũ mắt xuống, đem việc Cố Đình
Viễn làm đặt ở trên đầu ca ca nàng: "Ca ca ta vì làm ta vui vẻ,
bắt chim sẻ, chiên lên cho ta ăn."
"Cá giòn nhỏ." Nàng lại nói, vẫn là đem chuyện Cố Đình Viễn
làm, đặt ở trên đầu người nhà: "Mẹ ta đau lòng ta, cố ý cùng
người trong thôn đổi thành cá nhỏ, làm cho ta ăn."
Cũng không phải ca tẩu cùng Đỗ Kim Hoa đối với nàng không
tốt, cầm không ra tay. Đỗ Kim Hoa kiên trì cho nàng ăn trứng gà,
Trần Bảo Âm biết này có bao nhiêu trân quý cùng khó có được,
nhưng Giang Diệu Vân các nàng không hiểu, chỉ biết thổn thức
nông thôn thật sự nghèo khổ, tràn ngập thương hại cùng cười
nhạo cao cao tại thượng.
Nàng sẽ không để các nàng cười nhạo họ. Những ngày làm
thiên kim tiểu thư, Trần Bảo Âm rất rõ ràng, có bao nhiêu khát
vọng tự do và không câu nệ. Tháo xuống bao nhiêu trang sức đắt
tiền, thay ra bộ y phục lộng lẫy nhưng trói buộc, tùy ý chạy trốn
cùng cười to, nàng biết các nàng có bao nhiêu khát vọng.
"Phải không?" Có một vị tiểu thư không cười, trầm mặt nhìn
lại, không có ý tốt hỏi: "Ý của ngươi là, ngươi ở Từ phủ nuôi
nghĩa mẫu cùng dưỡng huynh, đối đãi ngươi không đủ tốt sao?"
Nàng khen ca ca đắc ý sủng ái, mẫu thân yêu thương, không
phải là nói Từ gia đối xử với nàng không có cái này sao?
Câu hỏi này không dễ trả lời.
Nếu nàng nói đúng, vậy sẽ đắc tội với mọi người cũng sẽ
mang tiếng trở thành một con sói mắt trắng* vô ơn.
*Sói mắt trắng hay bạch nhãn lang: một thuật ngữ trung quốc
thường dùng để chỉ những người phản bội, vong ơn phụ nghĩa,
lấy oán báo ân, ...