Nếu nàng trả lời, nghĩa phụ nghĩa mẫu đối xử với nàng đều tốt
như nhau, cũng không ổn. Đem đường đường Hoài Âm Hầu phủ
cùng nông dân nông thôn đánh đồng, vốn là chà đạp với Từ gia.
Còn việc im lặng không trả lời thì sao? Tệ hơn nữa, họ sẽ nghĩ
về nàng theo hướng tồi tệ nhất.
"Ta đã nói bao giờ?" Trần Bảo Âm nhìn qua, hỏi ngược lại.
Nàng không nói, họ không thể kết tội nàng, không thể xử phạt
nàng.
Quả nhiên, thấy nàng không bị lừa, cô nương kia mặt trống
rỗng, lại nói: "Vậy ngươi nói xem, là Từ gia đối đãi ngươi tốt hay
là Trần gia đối đãi ngươi tốt hơn?"
Đây vẫn là một cái hố.
Trả lời Từ gia đối xử tốt với nàng, phải mang trên lưng thanh
danh tham luyến vinh hoa phú quý. Trả lời Trần gia đối xử tốt với
nàng, chính là bạch nhãn lang, là đứa con đê tiện, chịu khổ chịu
tội so ra kém vinh hoa phú quý, nàng trời sinh mệnh tiện.
Trần Bảo Âm ở chung với các nàng mười lăm năm, đã rất quen
thuộc thủ đoạn của các nàng. Không chút hoang mang, nhướng
mày nói: "Liên quan gì với ngươi?"
"Ngươi!" Người phụ nữ tức giận, đỏ mặt, chỉ vào nàng và nói:
"Trần Bảo Âm! gan ngươi thật không nhỏ, dám nói chuyện với ta
như vậy!"
Trần Bảo Âm cúi đầu, phủ tay xuống: "Ngày đầu tiên ngươi
quen biết ta sao?"
Nàng chính là người như vậy. Muốn nhìn nàng hết sức lo sợ,
khom lưng khụy gối, đời này là không thể nào.
Vị tiểu thư kia còn muốn nói gì nữa, bị Giang Diệu Vân ngắt
lời: "Được rồi được rồi, đều là tỷ muội, không cần nóng giận."
Cười khanh khách, chuyển đề tài sang hướng khác, Ngọc Tú
phường lại có mẫu mới, nhưng lần này hoa văn quá mộc mạc, ta
không thích..."
Trần Bảo Âm bị làm khó, Giang Diệu Vân đương nhiên là cao
hứng. Nhưng người nàng không thích, không chỉ riêng Trần Bảo
Âm. Phàm là người có gia thế tốt hơn nàng, xinh đẹp hơn nàng,
vóc người tốt hơn nàng, so với nàng có danh tiếng hơn, nàng ta
đều không thích.
Hai người nàng không thích, đấu võ mồm lẫn nhau, bất luận ai
ăn khổ, Giang Diệu Vân đều cao hứng. Nếu cả hai đều khó chịu,
nàng ta sẽ càng hạnh phúc hơn.
"Ta nhớ rõ Trước kia Cố phu nhân cũng rất thích y phục của
Ngọc Tú phường." Rất nhanh, Giang Diệu Vân lại nhìn lại: "May
mắn lúc này hoa văn làm quá qua loa đơn giản, ngươi không
thích. Nếu không, thích lại không mua nổi, phải khó chịu biết
bao?"
Trong mắt nàng tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, những
người còn lại nghe xong, cũng đều cúi đầu nhẹ nhàng cười rộ lên.
Cười gì mà cười, có gì buồn cười!
Trần Bảo Âm nổi giận, cúi đầu rũ mắt, trầm thấp kêu một
tiếng: "Ài"
Nàng thở dài!
Nàng thở dài! Cơ hồ là trong nháy mắt, không khí trong viện
thay đổi, trong mắt mỗi người đều sáng lên.
Giang Diệu Vân giả vờ thân thiết nói: "Làm sao vậy? Khó chịu?
Ngươi có muốn thông thoáng một chút..."
"Không phải vì cái này." Chỉ thấy Trần Bảo Âm ngẩng đầu, vẻ
mặt thương cảm, là hoài niệm cùng sa sút mà các nàng chưa
từng thấy qua: "Trước kia ta yêu mỹ thực hoa phục, về sau mới
biết, có vài thứ càng hợp ý ta."
Giang Diệu Vân không tin: "Là cái gì?"
Trần Bảo Âm liền nói: "Các ngươi không biết chứ? Ở nông
thôn..."
Những ngày ở nông thôn rất khó khăn.
Lúc việc nông bận rộn, ai cũng mệt đến gầy trơ xương, mà
nhiều năm vất vả, cũng chưa chắc được ăn no. Y phục mặc,
không dính dáng đến hoa lệ, giữ ấm, chỉ có thể che thân. Bị
bệnh, cũng không có tiền để gặp đại phu.
Nhưng nàng không nói những điều này.
"Đi ra khỏi sân hàng rào, xuyên qua rừng cây nhỏ, chính là
một dòng sông nhỏ quanh co trong suốt, cháu gái ta nuôi một
chó nhỏ màu vàng, mùa hè sẽ mang theo tiểu Hoàng đi nghịch
nước, còn có thể câu cá."
"Bên bờ sông có mọc một gốc cây du* đại thụ mấy chục năm,
mỗi mùa xuân kết ra rất nhiều tiền du*, cầm gậy trúc đánh rơi,
ăn sống thì vị ngọt lịm, hấp lên ăn sẽ có vị thơm dịu."
*Cây du: Cây du có danh pháp khoa học là ulmaceae, là giống
cây có nguồn gốc từ nước Anh. Đây là giống cây gỗ có kích thước
nhỏ, vỏ cây có màu xám nâu, bóng, trơn nhẵn, khi trưởng thành
sẽ bong ra từng mảng. Hiện nay loại cây này đã có mắt ở ta
khoảng 2 thập kỷ trở lại đây, giống cây du tại nước ta chủ yếu là
giống cây du Trung Quốc. Lá cây du có hình trứng, nhọn hai đầu.
cuống lá ngắn, mép lá có nhiều răng cưa, mặt lá dưới có nhiều
lông và thô ráp hơn. Một cây du trưởng thành có chiều cao lên tới
35m, đường kính thân trong khoảng 1 – 2m, độ rộng của tán cây
có thể lên tới 18m. Nhìn từ xa, cây có hình dáng giống như một
bình hoa thu nhỏ, đẹp mắt. Thân cây phân nhánh ngay từ giữa
thân, một cây có thể phân 2 – 3 nhánh, rễ cây mọc nổi lên trên
mặt đất. Có lẽ chính vì đặc tính rễ này nên cây được nhiều người
ưa thích làm cây cảnh bonsai.
*Tiền du: Hình tròn phẳng, trên cùng có lõm, hạt giống ở
giữa, màu sắc màu xanh lá cây nhạt hoặc màu vàng trắng sinh ra
trên cành cây, một chuỗi đầy cành. Sau khi già chín, tiền du, màu
trắng vàng, có hình dạng khô héo, theo gió thổi rơi xuống, rơi
xuống bốn phương. Tiền Du được đặt tên vì ngoại hình tròn trịa
của nó, giống như đồng tiền Trung Quốc cổ đại.