Coi nàng hiếm lạ tham gia tiệc ngắm hoa rách này làm gì? Ánh
mắt đảo qua hành lang hai bên ao, cùng với hoa sen nở rất thanh
lệ. Một ngày nào đó, nàng cũng sẽ có vườn tu sửa đến xinh đẹp,
trồng trọt một hồ hoa sen.
Phùng phu nhân nhìn bóng dáng nàng, sắc mặt hơi u tối.
Hôm nay vốn định chế nhạo Trần Bảo Âm một trận, lại không
nghĩ rằng, một chút tiện nghi cũng không chiếm được. Lại để cho
nàng dìm xuống, ai ngờ người sa cơ thất thế này sẽ nói ra lời như
vậy.
"Ta hơi không khoẻ, cũng cáo từ." Từ Lâm Lang đứng lên, gật
đầu với Phùng phu nhân, chậm rãi đi xuống bậc thang.
Nàng đi không nhanh, có một khoảng cách với Trần Bảo Âm,
nhìn cũng không giống đi theo Trần Bảo Âm.
Sắc mặt Phùng phu nhân lạnh lùng, nói: "Người sa cơ thất thế
chính là người sa cơ thất thế!"
Mọi người không biết nàng nói chính là Trần Bảo Âm, hay là Từ
Lâm Lang, hoặc là hai người đều có.
Tĩnh lặng, mở ra đề tài một lần nữa: "Điểm tâm ở chỗ tỷ tỷ, ăn
lạnh mềm mại, bỏ thêm cái gì vậy?"
Phùng phu nhân nghe xong, rốt cuộc âm u trên mặt lộ ra chút
sáng, đáp: "Không phải vật gì hiếm lạ, cũng chỉ là một chút..."
*
Sau khi đi ra đình bát giác, Từ Lâm Lang vẫn cứ không xa
không gần mà đi ở sau Trần Bảo Âm.
Mãi cho đến khi rời khỏi Phùng phủ.
Trần Bảo Âm mới dừng bước chân lại, nói với nàng ta: "Cảm
ơn."
Từ Lâm Lang ở phía sau, Phùng phu nhân dù là muốn làm cái
gì cũng phải kiêng kị một chút.
"Dưỡng mẫu vẫn khỏe chứ?" Từ Lâm Lang không khách sáo
với nàng, há mồm hỏi.
Trần Bảo Âm nhìn nàng ta, lúc này Từ Lâm Lang hơi khác với
vừa rồi, nhu uyển ôn nhu từ trên mặt nàng rút đi, nhiều hơn là sơ
lãnh và đạm mạc.
"Nhờ phúc." Nàng cũng nhàn nhạt nói: "Trôi qua khá hơn
trước rất nhiều."
Từ gia phái người đưa đi ngân lượng, cải thiện sinh hoạt của
Trần gia, cũng khiến người một nhà có tự tin đọc sách, buôn bán,
tinh thần của Đỗ Kim Hoa đều thay đổi.
Lời này nàng chứa ý tứ, là đang nói khi Từ Lâm Lang còn ở
Trần gia, Đỗ Kim Hoa trôi qua cũng không tốt.
Từ Lâm Lang mím môi, như muốn nói cái gì đó, cuối cùng cái
gì cũng không nói, xoay người lên xe ngựa.
Thiên kim Hầu phủ đi xe ngựa, đương nhiên là hoa lệ. Ngay cả
kéo xe ngựa đều mạnh mẽ cường tráng.
Trần Bảo Âm nhìn theo xe ngựa đi xa, cũng xoay người về
nhà.
Ở Phùng phủ giao phong một phen không coi là lâu, nhưng
thực sự mệt lòng. Nàng đi ngang qua tiểu quán bày thức ăn,
cũng không có hứng thú nghỉ chân.
Về đến nhà, Lan Lan châm trà cho nàng, Cố Thư Dung hỏi:
"Sao trở về nhanh như vậy? Có người làm khó muội?"
Trần Bảo Âm lắc đầu: "Không có gì, chỉ là hơi không thoải mái,
cho nên cáo từ trước."
Cố Thư Dung hơi lo lắng, duỗi tay sờ cái trán của nàng: "Chính
là bị cảm nắng?" Thời tiết này rất nóng, ngồi im không động cũng
chảy mồ hôi đầy người.
Trần Bảo Âm không cãi lại: "Có lẽ vậy."
"Mau nằm, ta nấu cho muội chén chè đậu xanh." Cố Thư Dung
vội nói.
Nàng ấy đi ra ngoài, Trần Bảo Âm đứng dậy, lên trên giường
nằm.
Lan Lan thấy vẻ mặt của nàng, nhấp môi theo tới mép giường,
cởi giày cho nàng, nhỏ giọng nói: "Cô cô, là có người khiến người
tức giận ạ?"
Trần Bảo Âm nằm xuống, nói: "Ta gặp được Lâm Lang."
Lan Lan sửng sốt.
Đôi mắt rũ xuống, chớp chớp, dọn giày xong: "Nàng bắt nạt
người?"
Trần Bảo Âm nhìn về phía nàng, không đáp hỏi lại: "Nàng là
hạng người như vậy sao?"
"Không phải." Lan Lan cúi đầu nói, dừng một chút: "Nhưng lâu
như vậy không gặp, trên sách nói lòng người dễ đổi, ta cũng
không biết hiện giờ nàng là cái dạng gì."
Lúc trước Lâm Lang là cô cô ôn nhu mỹ lệ. Lan Lan và nàng ta
không thân, chỉ biết tính tình nàng tốt, luôn là ôn thanh tế ngữ.
Gia nãi cãi nhau, nàng ôn thanh tế ngữ khuyên. Phụ mẫu tranh
chấp, nàng cũng là ôn nhu tế khí khuyên. Nàng bị thương, cô cô
thấy, sẽ ôn nhu giận nàng: "Sao không cẩn thận như vậy."