Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 405

Lan Lan cảm thấy cô cô Lâm Lang rất tốt, tuy như thế nào
cũng không thân cận nổi.
"Nàng không bắt nạt ta." Trần Bảo Âm cười rộ lên, xoa đầu
nàng: "Không chỉ có không bắt nạt ta, còn giúp ta."
Lan Lan vừa nghe, trong lòng lập tức nhẹ nhàng, mím môi
cười.
Trần Bảo Âm kéo Lan Lan đọc hai trang thơ, nói nhàn thoại
một lát, Cố Thư Dung đã bưng chè đậu xanh đi vào.
Canh đã ở ngâm qua nước giếng, uống hết sạch, một đường
chảy mồ hôi lạnh đến đáy lòng, khiến tinh thần người chấn động,
không khỏi nói to thoải mái.
Bị tức giận ở bên ngoài như đều tiêu tán hơn phân nửa. Trần
Bảo Âm đưa chén trả cho Cố Thư Dung, nằm xuống nghỉ tạm
——hiện giờ nàng chính là người "Bị cảm nắng".
"Chúng ta đi ra ngoài đi." Cố Thư Dung bưng chén không, một
tay đỡ đầu vai Lan Lan, hai người đi ra ngoài.
Trần Bảo Âm xác thật mệt mỏi, rất nhanh nhắm mắt lại ngủ.
Nàng mơ một giấc mộng, trong mộng đúng là bộ dáng kiếp
trước, nàng bị chỉ ra không phải là huyết mạch Từ gia, Từ Lâm
Lang là thiên kim thật vừa mới vào phủ.
Thấy Hầu phu nhân mọi cách quan tâm với Từ Lâm Lang,
trong lòng nàng vừa sợ vừa ghét, liều mạng biểu hiện chính
mình. Cuối cùng mỗi người chán ghét, bị trói tiễn đi.
Lúc này, Trần Bảo Âm biết mình đang nằm mơ. Nàng nhìn "Từ
Bảo Âm" điên điên khùng khùng kia, nhìn nàng ta dùng hết thủ
đoạn, muốn cho người nhớ rõ mình cũng là tiểu thư hầu phủ.
Nhìn Từ Lâm Lang từ đầu đến cuối không tranh, không đoạt,
không bực, không hận, trở thành thiên kim hầu phủ mỗi người
tán thưởng.
Nàng thật sự là người thông minh, trong nửa mộng nửa tỉnh,
Trần Bảo Âm nghĩ thầm. Hơi buồn bã, hơi chua xót lại tiêu tan.
Không trách dưỡng mẫu thích Từ Lâm Lang, nàng ta xác thật
đáng giá được người thích hơn chính mình.
Cũng may, nàng có Đỗ Kim Hoa, nghĩ đến tình cảm mẹ con
mười lăm năm của Đỗ Kim Hoa và Từ Lâm Lang, Trần Bảo Âm hơi
dao động, rất nhanh kiên định lại. Nàng hiểu Đỗ Kim Hoa, nếu Đỗ
Kim Hoa yêu thương ai, nhất định là bởi vì người kia là hài tử của
bà, mà không phải người kia xuất chúng, hiểu chuyện cỡ nào.
Còn có, nàng có Cố Đình Viễn, người khác có xuất chúng như
thế nào, nhưng người Cố Đình Viễn thích là nàng. Nghĩ như vậy,
ác mộng giống như quang cảnh và nhân vật tất cả đều rời khỏi
cảnh trong mơ của nàng, có thể ngủ sâu.
"Đệ đã về rồi." Chạng vạng, Cố Thư Dung mở cửa, nói với đệ
đệ đi vào: "Bảo Âm nhìn không được tốt."
Một chân Cố Đình Viễn mới vừa bước vào cửa lập tức dừng lại,
ánh mắt ngưng đọng: "Sao vậy?"
Cố Thư Dung nói: "Nàng đi tham gia tụ hội của một vị phu
nhân, không bao lâu đã trở lại, nhìn vẻ mặt không tốt. Nàng nói
là bị cảm nắng, nhưng ta thấy..." Nói tới đây, Cố Thư Dung lắc
đầu, thấp giọng nói: "Có lẽ là nàng sợ ta lo lắng, đệ đã trở lại thì
tốt, mau vào phòng nhìn một cái, xem nàng tỉnh chưa."
Cố Đình Viễn gật đầu, đi nhanh vào trong phòng.
Trần Bảo Âm còn ngủ.
Tóc đen thả khắp gối, khuôn mặt trắng nõn lộ ra ửng hồng,
trên người chỉ đắp một góc chăn mỏng, tư thế ngủ lại giãn ra.
Cố Đình Viễn khẽ thở phào, đóng cửa, tay chân nhẹ nhàng mà
thay công phục, lại vốc nước rửa mặt, lúc này mới ngồi ở mép
giường, hai ngón tay nắm chóp mũi yêu kiều của thê tử.
Hô hấp không thuận, rất nhanh Trần Bảo Âm đã tỉnh, mở mắt
thấy người ngồi ở mép giường, nhích người dịch đến bên người
hắn, mặt dán chân hắn: "Chàng đã về rồi."
"Ngủ lâu như vậy, buổi tối không được ngủ thì sao?" Cố Đình
Viễn gom tóc dài tán loạn của nàng lại, đặt ở một bên.
Trần Bảo Âm nửa mở đôi mắt, giọng còn hơi mơ hồ: "Không
ngủ, viết bản thảo."
Gần đây trời nóng lên, Trần Bảo Âm rất không kiên nhẫn ngồi
xuống viết gì dó. Hơn nữa, giao tế xã giao cũng đi nhiều, thời
gian rất vội vàng.
Cố Đình Viễn cười khẽ, nói: "Không uổng tiền ngọn nến?"

Bình Luận (0)
Comment