Cố Đình Viễn đương nhiên sẽ không can thiệp vào quyết định
của tỷ tỷ, Trần Bảo Âm cũng không phải người kiến thức hạn hẹp.
Qua mấy ngày, rốt cuộc người trong cung tới.
"Gặp qua ma ma." Trần Bảo Âm người luôn uốn gối vấn an.
Người nọ đánh giá nàng vài lần, khẽ gật đầu, nói: "Cố phu
nhân, mời đi."
Trần Bảo Âm gật đầu với Cố Thư Dung rồi lên xe ngựa.
Theo xe ngựa di động, trong lòng Trần Bảo Âm không nhịn
được có vài tia khẩn trương, nàng cúi đầu dò hỏi: "Không biết ma
ma họ gì?"
"Trịnh."
Trần Bảo Âm nói: "Trịnh ma ma mạnh khỏe, tiểu phụ nhân hơi
khẩn trương, chẳng biết có được mời Trịnh ma ma đề điểm vài
câu hay không, quý nhân kiêng kị gì?"
Hoàng Thượng để Cố Đình Viễn đề điểm nàng, nhưng Cố Đình
Viễn có thể đề điểm cái gì? Đơn giản là nói hay, đừng nói chuyện
lung tung, không biết có thể nói hay không không nói, từ từ.
Nhưng Trần Bảo Âm biết, không đơn giản như vậy.
Trịnh ma ma liếc nàng một cái, nói: "Không có kiêng kị gì,
Hoàng Hậu nương nương là người rất săn sóc, ngươi an tâm đi,
có cái gì nói cái đó là được."
Trong lòng Trần Bảo Âm lộp bộp một cái, rũ đầu xuống càng
thấp, nhẹ giọng nói: "Nghe nói Hoàng Hậu nương nương có mang
long duệ, tiểu phụ nhân lo lắng va chạm, trong lòng bất an."
"Long duệ đều có trời cao phù hộ, há là ai cũng đều có thể va
chạm." Chỉ nghe Trịnh ma ma nói: "Thả tâm ngươi vào trong
bụng."
Lời nói này có ý tứ, sau khi Trần Bảo Âm cân nhắc một lúc lâu,
không cân nhắc ra cái gì, chỉ phải cúi đầu nói: "Vâng, đa tạ ma
ma đề điểm."
Xe ngựa một đường tiến vào hoàng cung.
Đi qua trường cung dài, dừng lại ở trước một tòa cửa cung,
Trần Bảo Âm bị Trịnh ma ma dẫn theo, đi bộ vào Duyên Đông
Cung.
"Trần thị thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, nương nương
thiên tuế." Vào trong điện, Trần Bảo Âm quỳ xuống hành lễ.
Trên đầu truyền đến một giọng nói ôn nhu của người tuổi trẻ:
"Không cần đa lễ, hãy bình thân."
"Tạ Hoàng Hậu nương nương." Trần Bảo Âm đứng dậy, vẫn
không dám ngẩng đầu.
Hoàng Hậu nhẹ nhàng cười: "Ban ngồi."
Trần Bảo Âm cảm ơn, quy củ ngồi ở ghế trên, cuối cùng dám
nhẹ nhàng nâng đầu.
Hoàng Hậu rất trẻ tuổi, dung mạo không coi là rất đẹp, nhưng
khí chất rất khác nhau, trong mắt mỉm cười, ôn nhu như xuân
phong, khiến lòng người sinh thân cận và hảo cảm.
"Không cần khẩn trương." Hoàng Hậu ôn nhu mở miệng: "Bổn
cung triệu ngươi đến, chỉ là muốn trò chuyện."
Trần Bảo Âm rũ mắt nói: "Có thể bồi nương nương nói chuyện,
là phúc khí của thần phụ."
Hoàng Hậu cười rộ lên, lại nói: "Nhìn ngươi quy củ không tồi,
sao lúc trước thanh danh không tốt như vậy?"
Hả? Mí mắt Trần Bảo Âm run rẩy, đây là nói nàng hay là "Từ
Bảo Âm"? Lòng khẽ xoay chuyển, nàng nói: "Nương nương khoan
dung, mới phát hiện quy củ của thần phụ tốt."
Là hài tử cũng có thể nói, Hoàng Hậu nghĩ thầm. Đối chọi gay
gắt với Phùng phu nhân đó, thì ra là cố tình.
Vậy càng thú vị hơn, nàng ấy cong khóe môi lên, hỏi: "Bổn
cung nghe nói ngươi am hiểu viết thoại bản."
Sao nương nương biết cái này?
"Nương nương tán thưởng." Trần Bảo Âm vội trả lời: "Sinh kế
bức bách, viết lung tung chút đồ vật không được thanh nhã."
Hoàng Hậu lại nói: "Bổn cung nhìn không tồi, còn muốn hỏi
ngươi, thỏ yêu giận dỗi trốn đi, lại phát hiện trong bụng mang hài
nhi, sau đó như thế nào?"
Trần Bảo Âm kinh ngạc, nhịn không được ngẩng đầu lên:
"Nương nương xem qua thoại bản thần phụ viết?"
"Đúng vậy." Hoàng Hậu ôn nhu cười nói, nhẹ nhàng chớp mắt:
"Ngươi sẽ không nói ra ngoài chứ?"
Trần Bảo Âm không nhịn được thả lỏng, xác định lần này tiến
cung yết kiến sẽ thuận lợi, nàng nói: "Chuyện xưa bắt đầu lại lần
nữa, đó là năm năm sau..." Thỏ yêu dẫn theo một đôi song bào
thai thông minh lanh lợi, lại trở lại Biện Kinh lần nữa, nàng đơn
giản nói tình tiết một chút, sau đó nói: "Sau đó thần phụ đưa bản
thảo bộ hạ tới."
Nói chuyện, có cung nhân tiến vào bẩm báo, sắc mặt Hoàng
Hậu không biến, sau khi nghe xong nói: "Ngươi đi xuống đi."