Sau đó tiếp tục nói chuyện với Trần Bảo Âm.
"Ngươi và Cố khanh thành thân đã bao lâu rồi?" Hoàng Hậu
tiếp nhận trà sâm ma ma đưa đến, hỏi.
Trần Bảo Âm đáp: "Hồi nương nương, đã hơn bốn tháng."
Hoàng Hậu tính thời gian, đúng là trước kỳ thi mùa xuân của
Cố Đình Viễn. Nghĩ đến gia thế của nàng, Hoàng Hậu rất có thể lý
giải, lại hỏi: "Các ngươi thành thân tới nay, từng cãi nhau chưa?"
"Như thế không có." Trần Bảo Âm cúi đầu, hơi ngượng ngùng.
"Một lần cũng không có sao?" Hoàng Hậu tò mò nhìn lại, cho
dù là tân hôn yến nhĩ, lúc cãi nhau cũng nên có đi?
Trần Bảo Âm suy nghĩ, nói: "Hắn đọc sách của hắn, thần...
Thần thích ăn mê chơi đùa, trong nhà có tỷ tỷ quản ăn uống,
ngẫu nhiên có không thuận ý, nhiều nhất oán giận vài câu, ngược
lại chưa từng cãi nhau."
Hoàng Hậu nghe xong, trong lòng vô cùng yêu thích.
Tuy nàng và Hoàng Thượng thiếu niên là phu thê, nhưng
trượng phu là vua của một nước, dù sao khác với người khác.
Nàng cũng xuất thân là quý nữ, trong lòng kiêu ngạo, hai người
không thiếu được xảy ra không thoải mái.
Trần Bảo Âm và Cố Đình Viễn, nàng thích tính tình của Trần
Bảo Âm, đanh đá lại dã tính. Mà Cố Đình Viễn, hắn lại vì thê tử
mà vứt bỏ vẻ bề ngoài, Hoàng Hậu cũng là có chút khen ngợi với
hắn.
"Hai người các ngươi rất tốt." Hoàng Hậu ôn nhu nói.
Trần Bảo Âm thấy Hoàng Hậu chỉ là kéo việc nhà với nàng, vì
thế cũng nói chút chuyện vui trong sinh hoạt. Tỷ như khi mới gặp
Cố Đình Viễn, hắn gầy gò đến gió thổi qua là có thể bay đi. Tỷ
như Cố Đình Viễn ở dưới yêu cầu của nàng, leo cây dính ve,
không cẩn thận chọc tổ ong vò vẽ, thiếu chút nữa hủy dung.
Hoàng Hậu nghe được che miệng cười không ngừng, ôm bụng
nói: "A, a!"
Sợ tới mức các cung nhân lập tức tiến lên: "Nương nương,
ngài cẩn thận thân thể!"
Trần Bảo Âm cũng không dám nói, căng chặt ngồi ở ghế trên,
ảo não chính mình quá vui, không nên nói nhiều như vậy.
"Không sao." Hoàng Hậu chậm rãi dừng cười, vỗ về bụng hơi
phồng lên: "Hoàng nhi cũng vui mừng đấy."
Nàng ấy giữ Trần Bảo Âm nói chuyện đã là thời gian không
ngắn, nói thêm gì nữa, không khỏi chọc người nghĩ nhiều. Vì thế
nói: "Hôm nay bổn cung nói chuyện với ngươi rất là vui vẻ. Ngươi
muốn cái gì thưởng?"
"Thần phụ sợ hãi." Trần Bảo Âm vội quỳ xuống nói: "Có thể bồi
Hoàng Hậu nương nương nói chuyện là vinh hạnh của thần phụ."
Hoàng Hậu nói: "Bổn cung nói thưởng cho ngươi, thì thưởng
cho ngươi."
Trần Bảo Âm suy nghĩ, ngẩng đầu: "Vậy, khẩn cầu nương
nương thưởng thần phụ một ít ngân lượng."
"A?" Hoàng Hậu hơi nhướng mày, thầm nói rất thật tế như thế,
giống tính cách của nàng. Thưởng nàng bao nhiêu đây? Đang suy
nghĩ, đã nghe Trần Bảo Âm lại mở miệng.
"Thỉnh nương nương thưởng thần phụ năm lượng bạc." Nàng
cũng không ngẩng đầu lên, cung kính nói.
Hoàng Hậu cực kỳ kinh ngạc: "Năm lượng?"
"Đúng vậy." Trần Bảo Âm trả lời: "Thần phụ khấu tạ nương
nương mời người một nhà thần phụ ăn gà quay một năm."
Hoàng Hậu sửng sốt chừng mấy phút, mới nhịn xuống xúc
động phun cười, một tay vỗ về bụng, vẻ mặt đều đang run rẩy:
"Ngươi, ngươi thật là thú vị."
Năm lượng bạc giá trị gì? Trong cung nàng đốt huân hương,
đã cách xa không chỉ con số này.
Nhưng lời Trần Bảo Âm nói, lại có vẻ đây là một khoản tiền bạc
rất lớn—— đủ để cả nhà nàng ăn gà nướng cả một năm!
"Được." Ánh mắt Hoàng Hậu càng thêm nhu hòa: "Bổn cung
sẽ thưởng ngươi năm lượng bạc."
Trần Bảo Âm khấu tạ nói: "Tạ Hoàng Hậu nương nương."
Trần Bảo Âm cầm năm lượng bạc ban thưởng lên, đi ra Duyên
Đông Cung, ngồi trên xe ngựa trở về. Bên kia, Hoàng Thượng đi
vào Duyên Đông Cung.
"Hoàng Hậu rất thích thê tử của Cố khanh?" Ước chừng nói
hơn nửa canh giờ.
Mặt mày Hoàng Hậu đều là vui vẻ, là nhẹ nhàng Hoàng
Thượng đã lâu không thấy, hắn ngẩn ra đã nghe nàng nói: "Nàng
chọc ta vui vẻ."
"A?" Hoàng Thượng tò mò: "Đều nói gì đó?"
Hoàng Hậu lựa vài câu, nói với Hoàng Thượng.