Nhưng, lại không nhịn được nghĩ nói: Hoàng Thượng sẽ dỗ
nàng như thế sao? Vợ chồng hai người chính là chí tôn nhân gian,
tất nhiên là sẽ khác so với vợ chồng bình thường. Nhưng, ngoại
trừ một chút chuyện không như ý thì cũng coi như ân ái.
Hắn... Sẽ như thế sao?
"Ngươi," Hoàng hậu vừa mở miệng, liền phát hiện âm thanh
mềm nhẹ, lập tức im tiếng.
Mấp máy môi, làm ra hình dáng uy nghiêm, mới mở miệng lần
nữa: "Ngươi cùng Cố khanh, ngày bình thường cũng ở chung như
thế sao?"
Trần Bảo Âm chỉ cười, không nói lời nào.
Hoàng hậu khẽ giật mình, lập tức than nhẹ một tiếng.
Bây giờ nàng là hoàng hậu, ai dám nói lời trong lòng với nàng
chứ?
Trần thị có thể làm đến nước này đã là dùng hết dũng khí.
"Ta mệt rồi." Nàng quay đầu, nói với Trịnh ma ma: "Chờ Trần
thị uống trà và ăn xong thì đưa nàng xuất cung."
Dừng một chút: "Lại thưởng nàng năm lượng bạc, cũng
thưởng cho nàng gà quay sang năm."
Đây là hài lòng với nàng, Hoàng Thượng không nên truy cứu.
Trần Bảo Âm kinh ngạc đứng dậy: "Nương nương..."
Trịnh ma ma liếc nhìn nàng một cái, lập tức dìu lấy hoàng hậu,
đi vào trong phòng.
Không bao lâu, Trịnh ma ma đi ra, dùng ánh mắt không ôn
hòa giống lần trước nhìn nàng: "Cố phu nhân yên tâm, tâm tình
nương nương không tệ, có thể ngủ ngon giấc."
Trần Bảo Âm thả lỏng hơn phân nửa, cúi cúi: "Đa tạ ma ma."
Trà chút gì, cũng không cần ăn.
Trần Bảo Âm tiếp nhận năm lượng bạc Trịnh ma ma cho nàng,
nâng trong lòng bàn tay, nói khẽ: "Nương nương đối xử tốt, ta
cảm kích trong lòng. Có mấy lời, ta không biết có nên hỏi hay
không. Nhưng, vì sao nương nương không ngủ ngon? Tiểu phụ có
thể giúp gì được không?"
Trịnh ma ma thấy vẻ mặt của nàng thành khẩn, trên mặt hòa
hoãn chút, vừa đưa nàng ra ngoài vừa thấp giọng nói: "Tâm ý
của ngươi, đại nương nương ta nhận. Còn về chuyện khác, ngươi
cùng Cố đại nhân cứ sinh hoạt hạnh phúc thì nương nương biết
tin cũng vui lòng."
Đi khỏi Diên Xuân cung, gặp phải phi tần đang đi lại ở trên
đường. Vẻ mặt Trịnh ma ma mãnh liệt, hình như phi tần kia
không cam lòng, dường như còn kinh hoảng, mang theo cung
nhân đi theo đường vòng.
"Thứ đồ khiến người khác không bớt lo." Trịnh ma ma mắng.
Trần Bảo Âm liền có chút hiểu ra, vì sao nhìn qua Hoàng hậu
nương nương mỏi mệt.
Trong cung không có một hoàng tử nào, đứa nhỏ ở trong bụng
nàng khiến cho đêm nào nàng cũng không say giấc.
"Nguyện mong phượng thể nương nương an khang, thuận lợi
sinh hạ tiểu Hoàng tử."
Sau khi xuất cung, Trần Bảo Âm khẽ chào Trịnh ma ma.
Trịnh ma ma gật gật đầu với nàng, liền xoay người lại.
Nửa tháng sau, hoàng hậu lâm bồn.
Không có gì nguy hiểm, sinh hạ một vị tiểu công chúa.
"Ông trời phù hộ."
Nghe được tin tức mẫu nữ bình an, Trần Bảo Âm nhẹ nhàng
thở ra.
Lần trước tiến cung, nhìn qua Hoàng hậu nương nương thật sự
không tốt, bây giờ thuận lợi sinh nữ, thực sự là không thể tốt
hơn. Một bên, Cố Đình Viễn nằm ngang, hai tay đặt tại ngực, vô
cùng yên tĩnh.
Trần Bảo Âm quay đầu nhìn hắn, nói: "Làm sao vậy?"
Cố Đình Viễn chậm rãi chuyển động đầu, nhìn về phía nàng,
bên trong tròng mắt đen nhánh đựng đầy vẻ mờ mịt.
Miệng há mở, nhưng lại không nói ra một chữ nào.
"Ta hỏi chàng đấy." Trần Bảo Âm chọc chọc hắn, bỗng nhiên
nghĩ đến cái gì, mặt nàng liền biến sắc, bỗng nhiên ngồi xuống,
nhìn xuống hắn nói: "Cố Đình Viễn, có phải là chàng chê ta không
mang thai đúng không?"
Cố Đình Viễn vội vàng ngồi xuống, giải thích nói: "Nàng chớ
hiểu lầm ta!"
"Ai hiểu lầm chàng?" Trần Bảo Âm oán hận, bỗng nhiên đẩy
hắn một: "Mấy ngày nay chàng luôn hỏi ta, có không thoải mái
hay không, có buồn nôn hay không, có muốn ăn chua hay không.
Ngươi cho rằng ta không hiểu, có phải hay không?"
Vẻ mặt Cố Đình Viễn có chút dấu vết rạn nứt, hắn, hắn không
có ý tứ kia!
"Lăn ra ngoài!" Trần Bảo Âm nổi giận, chỉ vào ngoài cửa nói.