Cố Đình Viễn không muốn ra ngoài ngủ, kiếp trước và kiếp này
hắn đều chưa từng ra ngoài ngủ, cùng lắm thì ngủ dưới đất, đây
là kiên trì sau cùng của hắn.
"Nàng hiểu lầm ta."
Hắn ỷ lại, giải thích: "Ta, ta nằm mơ, mộng thấy nàng mang
bầu, ta, ta sợ nàng quả thực mang bầu, bên trong giấc mộng kia,
mười phần rõ ràng, ta không nhịn được..."
Kiếp trước, hắn cùng nàng có một đứa con, đặt tên gọi Cố Ý
An.
Theo ngày sinh suy tính, chính là tháng này mang thai. Nhưng
mà, thời gian kiếp trước khi bọn họ lập gia đình không giống như
kiếp này.
An nhi còn có thể đầu thai vào nhà bọn họ nữa không?
Cố Đình Viễn vừa chờ mong, lại lo lắng. Không nhịn được mà
ngắm bụng thê tử, muốn biết An nhi có tới không.
"A."
Trần Bảo Âm cười lạnh nói: "Vậy ở trong mộng chàng, có phải
ta mang trai nhi tử không?"
Cố Đình Viễn vừa muốn gật đầu, đúng vậy! Ánh mắt chạm tới
ánh mắt thê tử, bỗng nhiên phát lạnh phía sau lưng: "Không,
không phải..."
Nhưng đã chậm, Trần Bảo Âm kéo căng khuôn mặt, chỉ vào
phía ngoài nói: "Ra ngoài."
"Ta không." Cố Đình Viễn trầm trầm nói.
Biết giảng giải vô dụng, dứt khoát ôm lấy chăn mền, chân dài
một bước, xuống giường.
Đem chăn mền trải xuống đất, cả người liền nằm lên.
Chăn đệm một đống, bọc mình thành nhộng, người đã đưa
lưng về phía nàng, vẫn nói: "Nàng đã oan uổng ta."
Hắn không muốn hài tử, cũng không muốn nhi tử!
Trần Bảo Âm thấy hắn ỷ lại trên mặt đất không đi, đập xuống
giường, bỗng nhiên nằm xuống lại, cũng đưa lưng về phía hắn,
hờn dỗi nhắm mắt lại.
Xú nam nhân, miệng lưỡi trơn tru, rõ ràng là có ý xấu, nhưng
lại làm ra bộ dạng tủi thân, giống như nàng cố tình gây sự vậy!
Trần Bảo Âm cực kỳ tức giận, nhưng mà vào đêm, nghe được
trên mặt đất truyền đến tiếng hắt xì thì vẫn là không chịu được
mềm lòng.
Bắt đầu mùa đông, trên mặt đất lạnh, cơ thể của hắn lại
không đủ khỏe mạnh, nếu như bị bệnh nhưng làm sao đây?
Mặc dù giận hắn nhưng mà vẫn nói: "Ngươi lên đây đi!"
Cố Đình Viễn lập tức nhảy dựng lên, ôm lấy chăn mền liền lên
giường.
Cũng không cần thời gian 1 nháy mắt liền nằm ngửa đắp kín
mền, lúc này mới mang theo giọng mũi nhỏ nhẹ nói: "Đa tạ
nương tử."
Ai muốn hắn tạ? Trần Bảo Âm mặc kệ hắn.
Nhưng bên người bên cạnh truyền đến khí lạnh, vẫn khiến
nàng không nhịn được duỗi ra một chân, đá đá hắn: "Đứng lên."
"Nương tử có gì phân phó?" Cố Đình Viễn quay đầu nhìn qua.
Một mảnh đen kịt bên trong, con ngươi hắn hơi hơi tỏa sáng,
lộ ra sự ướt át.
Trong ngày thường nhìn thân thể cao gầy, đắp chăn nhô lên
như một ngọn núi nhỏ lại lộ ra thô kệch trầm trọng.
Giống một con chó lớn nằm úp sấp.
"Ngươi xuống chạy vài vòng."
Trần Bảo Âm thu hồi chân, dịch dịch chăn mền, đem ổ chăn
bảo vệ tốt, mới nói: "Chạy cho nóng người." Cố Đình Viễn nhìn
nàng, chậm rãi cong miệng: "Được, đa tạ nương tử quan tâm."
"Phi." Trần Bảo Âm ghét bỏ nói: "Ít tự mình đa tình thôi."
Cố Đình Viễn mới không tranh cãi chuyện này với nàng, nàng
lo lắng hắn cảm lạnh, cho nên để hắn xuống chạy nóng rồi ngủ
tiếp, trong lòng của hắn biết.
Nhảy xuống giường, mang giày xong, chạy loanh quanh cái
bàn trong phòng. Trần Bảo Âm nghe thấy tiếng di chuyển, tự
nhiên không ngủ được.
Nàng quay sang một bên, một tay chống má, nhìn hắn chạy.
"Chạy sang bên trái."
"Xoay người."
"Đổi lại."
"Chạy ngược lại."
Đợi đến khi Cố Đình Viễn thở hồng hộc, tiếng bước chân
không còn ăn khớp, bắt đầu thất tha thất thểu thì mới khẽ cong
khóe miệng: "Lên đây đi."
"Đa tạ nương tử thủ hạ lưu tình." Cố Đình Viễn chắp tay, mới
cầm khăn lau mồ hôi, tới bên cạnh bàn rót chén nước ấm.
Trần Bảo Âm thấy hắn uống thì cũng thấy có chút khát nước,
vì vậy nói: "Rót cho ta một ly."
"Được." Cố Đình Viễn rót chén nước, bưng đến bên giường.
Trần Bảo Âm ngồi xuống, muốn nhận cái chén, nhưng hắn giơ
cái chén lên, âm thanh khàn khàn: "Nước có chút nguội."
"Lạnh cũng không sao." Trần Bảo Âm nói, đưa tay đi lấy cái
chén.