Trước khi đi ngủ thì bọn họ sẽ chuẩn bị một chiếc bình nước
nóng, ban đêm khát nước uống. Nhưng lúc này đã là nửa đêm,
nhất định là nước không còn nóng nhưng vẫn ấm.
"Thật sự lạnh, ta không lừa nàng."
Cố Đình Viễn ỷ vào tay dài, giơ cái chén thật cao: "Ta..."
Hắn thấp giọng nói câu gì. Trần Bảo Âm không nghe rõ, đang
muốn há miệng hỏi, bỗng nhiên hắn ngửa đầu uống một ngụm,
lập tức cúi đầu xuống.
"Cố hu hu ..."
Rốt cuộc nàng cũng biết hắn mới vừa nói cái gì. Hắn nói, ta sẽ
làm nóng cho nàng uống.
"Cố Đình Viễn, chàng không biết xấu hổ!"
Uống xong một chén nước, Trần Bảo Âm tức giận đến mức
khuôn mặt đều nóng lên, mười ngón thành móng vuốt, nhắm
ngay trước ngực hắn quào qua.
Cố Đình Viễn cất cái chén, một tay ôm chầm lấy nàng, lăn vào
trong giữa giường...
"Chàng xong chưa?"
"Chàng nhanh lên!"...
Sáng sớm hôm sau.
Trên bàn bày cháo hoa, đậu hũ bánh bao, dưa muối ti, trứng
luộc nước trà, nóng hôi hổi, thơm nức xông vào mũi.
Cố Thư Dung xem bên trái, lại xem đối diện, sau khi dò đi dò
về mấy lần, nàng nói: "Các ngươi cãi nhau?"
"Không có." Hai người trăm miệng một lời.
Cố Thư Dung nhíu mày, nhìn hai người.
Ngay cả Lan Lan vùi đầu vào húp cháo cũng ngẩng đầu lên,
ánh mắt nhìn vào cô nhỏ và dượng út.
Nhưng nàng là đứa bé, nàng không hiểu gì cả, cúi đầu xuống
tiếp tục uống cháo.
"Có!" Trần Bảo Âm hung hăng liếc mắt nhìn bên cạnh.
Xú nam nhân, nói ra có thấy xấu hổ không? Nàng càng muốn
chọc thủng hắn.
Cố Đình Viễn mang vẻ mặt lo sợ, tựa như không nghĩ tới nàng
sẽ nói như thế. Đêm qua, lúc nàng gối lên khuỷu tay hắn thiếp đi
đã không nói như vậy.
Ánh mắt hắn toát ra một chút tủi thân, nhưng trời đã sáng,
Trần Bảo Âm lại trở thành Trần Bảo Âm tỉnh táo kia, nàng lạnh
lùng kêu một tiếng, cũng không thèm nhìn hắn, cúi đầu ăn điểm
tâm.
Thấy thế, Cố Thư Dung nhíu mày lại, nói: "A Viễn, tại sao đệ
lại làm Bảo Âm tức giận?"
"Ta sai rồi." Cố Đình Viễn cúi đầu, trên mặt ảo não.
Chuyện này đúng là trách hắn, là hắn không giữ được bình
tĩnh, không nghĩ rõ ràng, gây ra hành động sai lầm.
Cố Thư Dung vỗ đũa, lên tiếng nói: "Biết lỗi rồi thì không được
tái phạm! Bảo Âm là cô nương tốt biết bao, đệ chọc giận nàng
tức giận, đệ đuối lý không thấy có lỗi sao? Sách đệ học ở đâu hết
rồi?"
"Ở trong bụng chó." Cố Đình Viễn hồi đáp.
"Phốc phốc!" Hai tiếng phun cười, từ Trần Bảo Âm cùng Lan
Lan.
Cố Thư Dung cũng muốn cười, khóe mắt giật giật, nhưng mà
Cố Đình Viễn ngẩng mặt, nhìn nàng lấy lòng cười: "Tỷ tỷ, tỷ có
thấy Đậu Nành Kim Quất lớn lên giống nhau không?"
Lần này Cố Thư Dung cũng không kềm được, vỗ bàn một, nói:
"Ngươi đứng đắn một chút! Đừng tưởng rằng như vậy thì có thể
hồ lộng qua!"
Thấy đệ đệ còn đang ăn, nàng đoạt lấy nửa cái bánh bao
trong tay hắn, vô tình nói: "Không cho phép ăn! Đi làm đi!"
"..." Cố Đình Viễn.
Hắn còn chưa ăn xong điểm tâm thì đã không cho hắn ăn?
Quay đầu nhìn bên ngoài, gió lạnh vù vù, khiến cho cây lớn
trong sân đều đung đưa, hắn lo lắng sau khi mình đến Hàn Lâm
viện thì bụng sẽ kêu ục ục.
Hết lần này tới lần khác Trần Bảo Âm còn chó cắn áo rách,
lông mày dựng lên, nói: "Đem hầu bao ra, không cho phép mua
đồ ăn trên đường! Đói bụng sẽ giúp tỉnh táo!"
Cố Đình Viễn nghe vậy, rất là sợ hãi, tủi thân biết bao: "Tối
hôm qua ta..."
"Ngươi còn nói!" Trần Bảo Âm lo lắng hắn nói lung tung, vỗ
mạnh lên bàn, quát lên.
Cố Đình Viễn muốn nói, tối hôm qua lúc nửa đêm khi hắn
chạy, nửa cái bánh bao cũng không đủ để lấp. Nhưng vợ không
để hắn nói, hắn đành phải nuốt trở về: "Vậy được rồi."
Cởi hầu bao xuống, đặt lên bàn. Ủy khuất ba ba, đứng dậy
cầm mũ lên, hai tay chụp cho vào trong áo, co lên cổ, đi ra cửa.
"Bảo Âm đừng thương hại hắn." Cố Thư Dung thu tầm mắt lại,
nhìn về phía Bảo Âm nói: "Hắn giả vờ giả vịt đấy."
Một đại nam nhân, ăn ít đi mấy miếng thì cũng không đói chết.