"Con lưu tâm nhiều chút là được." Đỗ Kim Hoa bắt đầu dặn dò
nữ nhi: "Về đến kinh thành..."
Chưa kịp nói xong, Trần Bảo Âm đã cắt ngang lời bà: "Chăm
sóc Cố Đình Viễn thật tốt, sớm mang thai đúng không?"
"Đúng cái gì mà đúng?" Đỗ Kim Hoa tức giận đánh nàng một
cái,"Tự bảo trọng, không được đắc tội với ai cũng không để người
ta ức hiếp, nhớ chưa?" Nàng là nữ nhi của Đỗ Kim Hoa, không
thể chịu thiệt thòi.
Nói rồi, bà trong ngực ra một cái túi lụa đưa cho nàng: " Trong
này có bạc của đại ca nhị ca con kiếm được, còn một ít nương trợ
cấp cho con. Cầm lấy đi, đừng để Cố Đình Viễn biết, hiểu không?"
Trần Bảo Âm trong lòng tràn đầy cảm động, trả về không
nhận: "Con không cần đâu, con có rồi, đều đưa hết cho nương,
coi như con hiếu kính nương."
"Nương cần con hiếu kinh sao?" Đỗ Kim Hoa đẩy ra: "Nương
còn có hai nhi tử."
Trần Bảo Âm bĩu môi không muốn lấy nhưng Đỗ Kim Hoa nhất
quyết nói: "Lúc nào nhớ nương thì cầm đi mua bánh ăn."
Nghe đến đây, nước mắt nàng suýt nữa trào ra, ôm lấy Đỗ Kim
Hoa, vùi mặt vào vai bà, nghẹn ngào nói: "Khi con sinh hài tử,
nương nhất định phải đến thăm con."
"Nương tất nhiên sẽ đến thăm." Đỗ Kim Hoa tức giận nói: "Đó
là ngoại tôn của nương, nương có thể không đi thăm sao?"
Điều bà không nói chính là, nữ nhi bà có thai, sinh con giống
như bước một chân vào Quỷ Môn quan, không đợi đến lúc lâm
bồn, ngay khi nữ nhi có tin vui, bà lập tức thu dọn hành lý đi
chăm sóc nàng.
Hai mẫu tử lại nói vài lời riêng tư trước khi chia tay.
Khi bước ra khỏi phòng, Trần Bảo Âm nói: "Lâm Lang đang
mang thai, ba bốn tháng nữa sẽ sinh."
Đỗ Kim Hoa sửng sốt một lúc, bước chân dừng lại.
"Khi nàng ấy sinh con, con sẽ viết thư cho nương" Trần Bảo
Âm nhẹ nhàng nói, quay người bước ra ngoài.
Nàng không muốn nhắc đến Từ Lâm Lang, nhất là trước mặt
Đỗ Kim Hoa. Nhưng nàng biết có một góc nhỏ trong trái tim Đỗ
Kim Hoa vẫn giành cho Từ Lâm Lãng. Giống như trong lòng nàng
vẫn có chỗ dành cho Hầu phu nhân, không cách nào xoá bỏ
được, chỉ có thể dằn xuống đáy lòng không nghĩ tới.
Nhưng nàng sẽ không vì chuyện này mà ăn dấm, ghen tị hay
để tâm. Đỗ Kim Hoa thương nàng, biết nàng không thích nghe
chuyện mang thai nhưng vẫn nhắc đi nhắc lại chuyện này. Nàng
biết thế là đủ. Nàng đã trưởng thành, sẽ không còn ngây thơ
muốn độc chiếm tình thương của mình nữa.
Ngoài Từ Lâm Lang, trong lòng Đỗ Kim Hoa còn có những
người khác, có Trần Đại Lang, Trần Nhị Lang, Lan Lan, Kim Lai,
Ngân Lai, trong lòng nàng cũng có rất nhiều người, đều là người
thân mà nàng yêu thương. Nàng được Đỗ Kim Hoa thiên vị là đủ
rồi.
Mà trên đời này, có một người, nàng độc chiếm tình yêu của
hắn.
Leo lên xe ngựa, Trần Bảo Âm thì thầm vào tai Cố Đình Viễn:
"Ta có một bí mật."
"Ồ? Là cái gì vậy?" Cố Đình Viễn tò mò hỏi.
Trần Bảo Âm khẽ khịt mũi, đẩy hắn ra, đắc ý nói: "Ta không
nói cho chàng biết đâu."
Kinh thành phồn hoa náo nhiệt.
Xe ngựa vừa mới đi vào cổng thành, mọi người đã cảm giác
được bầu không khí khác biệt hoàn toàn.
Năm trước có tuyết rơi, đường phố đã được quét dọn sạch sẽ,
nhưng có nơi vẫn còn sót lại một ít tuyết, trộn lẫn với bụi bặm,
tạo thành băng tuyết.
"Về nhà, trước tiên phải quét dọn sạch sẽ." Trước khi về đến
nhà, Cố Thục Dung đã sắp xếp xong xuôi: "Nhà cửa cần quét
dọn, chăn ga gối đệm đem ra ngoài phơi khô, chậu bếp lò cũng
cần được làm sạch, nước ăn cũng phải lấy mấy thùng..."
Cố Đình Viễn ngày mai mới phải đến nha môn, hắn đáp: "Trở
về, đệ sẽ đi lấy nước."
Lấy nước không khó, ngày thường Cố Đình Viễn xa nhà, Cố
Thư Dung mượn xe cút kít của hàng xóm cũng có thể đẩy về.
Nhưng nếu đệ đệ sẵn sàng phụ giúp một tay, dĩ nhiên là chuyện
tốt: "Được."
"Trương thẩm."
"Lý bà bà."
Bước vào ngõ, Cố Thư Dung tươi cười chào những người hàng
xóm.
"Ngươi về rồi à?"
"Vâng, ăn tết vui vẻ chứ?"