Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 450

"Vui." Một bà thím nói: "Tiểu Dung, có người tới nhà ngươi nói
là Trương gia tặng lễ, thấy các ngươi khóa cửa, họ liền trở về."
Trương gia? Cố Thư Dung tưởng anh là đồng nghiệp của Cố
Đình Viễn nên cô không để bụng, đáp: "Này, cảm ơn anh đã cho
tôi biết."
"Lúc đầu ta còn tưởng hắn ta đi nhầm nhà." Bà thím rất nhiệt
tình, đứng ở cổng nhìn tôn nữ nhỏ chơi đùa, sau đó nói: "Hắn ta
nói tới tặng lễ cho một vị Cố phu nhân, ta nghĩ nhà các ngươi đâu
có phu nhân họ Cố. Họ tặng người họ Cố, có thể là Cố cô nương."
Lốp bốp nói một hơi, bà thím mới ý thức ra điều gì đó, trên
mặt có chút xấu hổ.
Cố Thư Dung sau tết đã hai mươi tám tuổi, làm sao có một cô
nương lớn tuổi như vậy. Lẽ ra bà ta không nên đề cập đến
chuyện này.
Nhưng Cố Thư Dung hơi sửng sốt, trong đầu hiện lên một suy
đoán. Nụ cười trên mặt nàng ấy hơi rũ xuống, nhưng vẫn cung
kính nói: "Đa tạ thím đã nhắc nhở, chúng tôi vừa về đến nhà, cần
thu dọn một chút, cũng có chuyện phải nói."
"Này, đi làm đi, đi làm đi." Bà thím thấy nàng ấy không giận,
vội nói.
Xe ngựa dừng trước cửa nhà, Cố Đình Viễn và Trần Bảo Âm
khiêng đồ vào nhà, Lan Lan cũng đang khiêng đồ tới lui. Cố Thư
Dung tham gia dỡ đồ trên xe xuống
"Tuyết tan gần hết rồi." Lan Lan nói dứt khoát, chỉ vào bốn góc
sân: "Chỉ có mấy góc còn sót lại, lát nữa sẽ quét sạch rất nhanh."
Trần Bảo Âm liếc nhìn nói: "Quét cái gì mà quét, hai ngày nữa
nó sẽ tan hết thôi."
Năm mới, ở nhà rất nhiều việc, không có thời gian quét sân.
Cố Thư Dung vẫn đang suy nghĩ về "người Trương gia" mà bà
thím hàng xóm vừa nói, nghe vậy nhân tiện nói nói: "Nếu đã như
vậy, không quét cũng không sao. Chất nó vào góc sáng óng ánh
như pha lê cũng rất đẹp."
Lan Lan và Cố Đình Viễn không quan tâm. Chỉ là chuyện vặt,
có quét hay không cũng không sao.
Người một nhà về đến đã là buổi trưa, ăn uống qua loa rồi bắt
đầu dọn dẹp. Bận rộn đến tối, cuối cùng cũng xong việc.
Bữa tối là bánh thịt và mì nước, thêm một đĩa dưa muối, cả
nhà ngồi trong nhà ăn, một chậu than đốt trong góc, không cảm
thấy lạnh.
"Chúng ta thuê tiểu viện này, kỳ hạn trả tiền là ba tháng.
Trong khoảng thời gian này, chúng ta hãy hỏi thăm xem có trạch
viện nào bán không." Trần Bảo Âm nói: "Ta đã tính toán xong rồi,
số tiền hiện có của gia đình chúng ta là đủ mua một tiểu viện
giống như tiểu viện này."
Cố Thư Dung nghe trong nhà có bạc mua trạch viện, vừa ngạc
nhiên vừa vui mừng. Chỉ là nàng ấy nghi hoặc hỏi: "Đã vậy sao
không hỏi chủ nhà xem có bán trạch viện này không?".
Sau khi sống ở đây một thời gian, Cố Thư Dung rất thích tiểu
viện này. Hàng xóm thân thiện, trị an rất tốt, môi trường yên tĩnh,
sống rất thoải mái.
"Nó có hơi nhỏ." Trần Bảo Âm nhìn xung quanh nói: "Không
thể trồng các loại hoa muội thích."
Nghe vậy, Cố Thư Dung không nói gì thêm. Rốt cuộc, đây là
nhà của đệ đệ và Bảo Âm, cả hai quyết định là được.
Nhưng, trong lòng nàng ấy nghĩ, nếu chuyển đi rồi liệu thiếu
niên kia còn có thể tìm tới không?
Nàng ấy còn giữ nhiều thứ của hắn ta, làm sao trả lại đây?
Hình ảnh thiếu niên nằm trong đống củi, máu me khắp người,
giống như một con thú bị thương hiện lên trong tâm trí nàng ấy.
Còn nghĩ tới chuyện hắn đi tòng quân, cười cà lơ phất phơ, hoàn
toàn không coi chuyện bảo toàn tính mạng là chuyện quan trọng.
Ngày hôm sau, Cố Đình Viễn sứa soạn chỉnh tề tới Hàn Lâm
viện.
Trần Bảo Âm lật xem thư của độc giả, chọn ra một vài bức thư
có ý sâu xa, thổi phồng dễ nghe để trả lời.
Cố Thư Dung đưa Lan Lan đi tìm người trung gian hỏi chuyện
mua bán nhà cửa. Cũng dò hỏi hàng xóm, nếu có người thân, bạn
bè bán nhà, có thể giởi thiệu cho bọn họ.
Nháy mắt đã qua ba bốn ngày.
Ngày nọ, khi Cố Thư Dung đi mua thức ăn về, từ xa đã nhìn
thấy một chiếc túi bẩn bị bỏ lại trước cửa nhà, cao hơn đầu gối.

Bình Luận (0)
Comment