Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 452

Trước khi tới hạn thuê tiểu viện, bọn họ đã nhìn trúng một
trạch viện, tuy hơi xa nơi này một chút nhưng giá cả, vị trí, cách
bài trí trong viện đều rất tốt.
Đưa ra phân nửa gia tài làm thủ tục mua bán nhà, rồi lại vội
vàng dọn nhà trong vòng mấy ngày, tạm biệt hàng xóm, dọn đến
nhà mới.
Trần Bảo Âm rất thích ngôi nhà mới, trạch viện này rộng hơn
gần một nửa, nhìn thôi đã thấy thoải mái.
"Chúng ta có thể trồng mấy loại hoa cỏ, trồng chút cây ăn
quả, làm ổ cho Đậu Tương và Kim quất." Nàng đi dạo trong sân,
nói chuyện sắp xếp.
Cố Thư Dung mỉm cười và nói: "Được. Hai ngày nữa chúng ta
đi tìm hiểu, mua một ít giống hoa."
Bọn người Giang Diệu Vân biết chuyện Trần Bảo Âm chuyển
nhà, đều gửi quà tân gia.
"Không tệ, không tệ." Nhìn phòng ốc đình viện, Giang Diệu
Vân khẽ gật đầu, không có biểu hiện khác thường.
Nàng ta giờ mới biết tiểu viện tồi tàn nơi Trần Bảo Âm ở lại là
đi thuê! Khi đó tới một tiểu viện tồi tàn Bảo Âm cũng không mua
nổi!
Thổn thức, cảm khái, cũng chỉ giữ lại trong lòng. Mùa đông
năm ngoái, Giang Diệu Vân kết hôn, bây giờ cũng đã trầm ổn rất
nhiều, sẽ không tuỳ tiện nói ra suy nghĩ của mình nữa.
"Thật không?" Trần Bảo Âm nghe vậy cười cười: "So với tiểu
viện trước đây rộng rãi hơn nhiều, ta rất thích."
"Không chỉ rộng rãi, mà nhìn còn tinh tế hơn." Giang Diệu Vân
nói.
Đang nói chuyện thì một vị khách khác đến.
"Cố phu nhân, người đang bận gì sao?" Hỉ công công tươi cười
dẫn theo mấy tiểu thái giám đi vào.
Trần Bảo Âm rất ngạc nhiên, bước tới và nói: "Hỉ công công,
sao ngài lại tới đây?"
"Hoàng thượng cùng hoàng hậu nghe nói hai vị chuyển nhà,
liền phái nô tài tới thăm." Hi công công vừa cười vừa nói. Nhìn
quanh một hồi ông ta lại nói "Trạch viện này rộng rãi hơn tiểu
viện trước kia."
Trần Bảo Âm cười nói "Ta cũng là nhìn trúng điểm này."
Đang nói chuyện, mấy tiểu thái giám đã đem rương trong tay
đặt xuống đất. Hì công công nói: "Hoàng thượng và hoàng hậu
ban thưởng, cho các vị bày trí trong nhà, để không quá tồi tàn,
làm mất mặt các quan trong triều."
"Tạ Hoàng Thượng, nương nương ban thưởng." Trần Bảo
Nhân vội vàng quỳ xuống đất tạ ơn.
Giang Diệu Vân ở một bên nghe, không khỏi kinh ngạc.
Ai có thể nghĩ? Trần Bảo Âm lại có may mắn này. Lọt vào mắt
xanh của Hoàng hậu, ban thưởng hết lần này đến lần khác. Bây
giờ cả cái kinh thành này, không ai dám coi thường nàng nữa,
ngay cả những kẻ mắt cao hơn đầu như Thôi Như Hủy, Hứa Lan
Tâm... nhìn thấy nàng đều phải khách khí. .
"Tất cả đều ở đây." Ngày hôm đó, Cố Đình Viễn đưa một chiếc
hộp cho tỷ tỷ.
Cố Thư Dung nhận lấy, mở ra. Nhìn ngân phiếu và mấy thỏi
bạc bên trong, nàng ấy thở dài.
"Đệ đừng hỏi." Nàng ấy nhắm mắt lại, ngẩng đầu nói: "Coi
như không tranh luận với người nhà đi."
Cố Đình Nguyên gật đầu, chậm rãi nói: "Được."
"Từng này ngân lương có mua được trạch viện kia không?" Cố
Thư Dung ngập ngừng hỏi.
"Nếu không đủ, đệ với tỷ tỷ thêm vào một chút." Cố Đình
Nguyên nói.
Cố Thư Dung trở nên tàn nhẫn nói: "Nếu không đủ, thì bán củ
nhân sâm đó đi." Đã là mua trạch viện cho Trương Cẩn, dùng đồ
vật hắn ta đưa thêm vào cũng không có gì sai!
"Nhân sâm đó trên thị trường rất khó tìm, bán đi thì tiếc lắm."
Cố Đình Viễn nói: "Không bằng chúng ta trả tiền, coi như bán cho
nhà chúng ta."
Cố Thư Dung nghĩ nghĩ, cũng là ý kiến hay, ôm thật chặt hộp
tiền, gật đầu: "Được."
Nàng ấy đến cùng vần muốn mua lại trạch viện kia.
Một là sống tốt, thoải mái. Hai là để lại địa chỉ trạch viện kia
cho Trương Cẩn, họ đã chuyển đi, sau này làm sao tìm được
người?
Trương Cẩn gửi cho nàng ấy rất nhiều thứ, ngoại trừ củ nhân
sâm được đưa tới vào năm ngoái, còn có chiếc túi nhỏ năm nay
gửi lại có chứa lông thú, châu báu, hương liệu... tất cả đều là
những thứ có giá trị.
Hắn ta là người có năng lực nhưng lại tiêu pha buông thả,
không giữ được tiền. Cho dù có thể sống trở về, chỉ sợ cũng
nghèo rớt mùng tơi.

Bình Luận (0)
Comment