Cố Thư Dung được hắn ta tín nhiệm, không thể phụ lòng tin
này, nên quyết định mua cho hắn ta một toà trạch viện. Ngày sau
hắn ta trở về, sẽ có một nơi che gió che mưa. Dù nghèo đến mấy
cũng không ngủ ngoài đường.
Đầu tháng 4, Từ Lâm Lang sinh một bé trai.
"Mẹ con bình an."
"Sinh rất thuận lợi, không chịu quá nhiều đau đớn."
"Đứa nhỏ rất khỏe mạnh, bảy cân hai lạng, tiếng khóc cũng
rất lớn."
Trần Bảo Âm đứng ở bàn nói, Lan Lan nâng bút viết.
Nếu đã hứa sẽ gửi thư cho Đỗ Kim Hoa, tuyệt sẽ không nuốt
lời. Vì vậy, để Lan Lan chấp bút viết, nói sơ qua tình hình.
Bức thư ghi rõ là đã chuyển nhà, nếu gia đình có người đến
thăm, thì theo địa chỉ trên thư.
Hỏi họ và gia đình có khỏe mạnh không ?
Viết đầy ba trang giấy, mới gấp lại, nhét vào phong bì, nhờ
người đưa về thôn Trần gia.
Nửa tháng sau, có một lá thư trả lời.
Trần Bảo Âm mở ra xem, kinh ngạc nói: "Đại tẩu mang thai?"
"Cái gì?" Lan Lan vội vàng nhón chân lên, nhìn vào thư trong
tay nàng: "Cô cô, nương làm sao vậy?"
Trần Bảo Âm cúi đầu, sờ đầu nàng, ôn nhu nói: "Trong bụng
mẹ con có đệ đệ muội muội."
Lan Lan giật mình trong chớp mắt, đôi mắt đen nhánh trong
suốt chớp chớp, nhanh chóng trào ra ánh nước: "Quá tốt rồi! Quá
tốt rồi!"
Nàng che miệng, rõ ràng là muốn cười, nhưng nước mắt
không thể ngừng chảy xuống.
"Con đang rất vui." Nàng sợ bị hiểu lầm, bàn tay nhỏ bé nhanh
chóng lau nước mắt: "Con rất hạnh phúc, cô cô."
Trần Bảo Âm thương tiếc nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu: "Cô
cô biết, Lan Lan quá vui mừng, cái này gọi là vui đến phát khóc."
"Vâng, đúng là như vậy." Lan Lan dùng sức gật đầu.
Nương rốt cuộc mang thai đệ đệ, trong lòng nàng không biết
đang vui thế nào đâu.
"Trong thư còn nói gì nữa? Nương có khỏe không?"Trong ánh
mắt dịu dàng trong vắt, ẩn hiện sự lo lắng: "Lúc nhị thẩm mang
thai, nôn nghén rất nhiều, ăn không ngon, uống nước cũng không
được. Không biết nương thế nào?"
Nàng muốn trở về chăm sóc Tiền Bích Hà.
"Trong thư không có viết." Trần Bảo Âm nhanh chóng đọc
xong nội dung bức thư, nói: "Ngày khác chúng ta trở về thăm
một chút."
Lan Lan lập tức gật đầu: "vâng."
"Bây giờ con không cần quá lo lắng." Trần Bảo Âm an ủi: "Cha
con, nãi nãi, nhị thẩm, đều sẽ chiếu cố cho tẩu tẩu thật tốt. Bản
thân tẩu tẩu cũng sẽ tự chăm sóc bản thân."
Tiền Bích Hà ngóng trông đứa nhỏ này, trông mong cũng gọi
là khó khăn. Rốt cục ngóng được rồi, nàng nhất định sẽ chiếu cố
tốt bản thân và hài tử, sẽ không cho phép một chút sơ suất nào.
Lan Lan gật gật đầu: "Vâng."
Tiểu cô nương chín chắn, hiểu chuyện vô cùng, nghe thấy tin
mẫu thân mang thai đệ đệ muội muội, một chút đố kị, ghen tị, lo
lắng địa vị của mình thay đổi cũng không biểu hiện ra ngoài.
Trần Bảo Âm muốn an ủi nàng, cũng không biết mở miệng như
thế nào. Luôn cảm thấy mở miệng, lại là xem thường nàng.
Cùng Cố Thư Dung, hai người buông chuyện trong tay xuống,
mang tiểu cô nương đi nghe kịch, đi quán trà nghe kể chuyện, đi
tửu lâu ăn uống, đi dạo cửa hàng may mặc, dạo một vòng cửa
hàng trang sức, mua thêm chút quần áo trang sức cho tiểu cô
nương.
Lan Lan xưa nay là người có tâm, rất nhanh đã hiểu cô cô
cùng Dung di là vì dỗ nàng vui vẻ, vốn có một chút mất mát cũng
đều thoải mái.
"Cảm ơn cô cô, cảm ơn dì Dung." Cầm xiêm y và trang sức
trong tay, nàng không thể cự tuyệt được, khuôn mặt nhỏ bé đỏ
bừng: "Con không buồn đâu, thật đấy."
Nương mang thai đệ đệ, là chuyện tốt. Từ nay về sau, nương
không còn đau lòng nữa. Nàng không muốn nhìn thấy nương đau
lòng, nàng muốn nhìn thấy nương ngày ngày vui vẻ.
Về phần chính nàng, sinh ra không phải nam hài để nương
dựa vào, được hưởng thụ tình yêu của nương, là do số mệnh của
nàng.
Nhưng nàng đã đủ thỏa mãn rồi, có thể đi theo cô cô học
hành, đi theo dì Dung học thêu thùa. Bao nhiêu nữ hài tử khác
không có phúc như nàng, bị bán đi làm nha hoàn, làm cung nữ?
Nàng không oán trách gì cả.
"Hài tử ngoan." Cố Thư Dung sờ đầu nàng, ôn nhu nói.