Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 463

Đỗ Kim Hoa còn mắng: "Đứa bé quá lớn, người chịu tội là ai?"
Không phải ai cũng thuận lợi sinh con! Năm ngoái, ở thôn Trường
Thủy có một tiểu tức phụ khó sinh, một xác hai mạng, ngươi
quên mất rồi?"
"Tiền Bích Hà, nếu ngươi chết, đối với chúng ta cũng không
quan trọng. Đại lang không thể ở góa vì ngươi, ta sẽ giúp hắn
cưới thêm một người vợ. Nam nhân của ngươi, con của ngươi, tất
cả đều rơi vào tay người khác. Ngươi tự xem mà làm!"
Lời này khiến Tiền Bích Hà sợ tới mức đổ một thân mồ hôi
lạnh, liên tục lắc đầu nói: "Không dám, nương, con không dám."
Đại lang của nàng, đại lang tốt như vậy, nàng không sinh được
con trai cũng không khó chịu với nàng. Đại lang vừa cao lớn, vừa
anh tuấn, tâm địa thiện lương. Còn có Lan Lan của nàng, nhu
thuận hiểu chuyện như vậy, từ nhỏ đã chịu nhiều ủy khuất.
Đỗ Kim Hoa thấy nàng khóc như vậy, bĩu môi đi vào phòng:
"Vợ của lão nhị đâu, chờ Kim Lai trở về, gọi hắn tới đây."
Vẫn là nàng Bảo Nha Nhi có kiến thức, bắt bọn nhỏ đọc sách,
viết thư cũng không cần chạy ra ngoài, kể cho người ta nghe
chuyện cười trong nhà.
Đỗ Kim Hoa sợ khuê nữ lo lắng, cách một đoạn thời gian nhờ
người đưa thư đến kinh thành. Còn lo lắng khuê nữ ăn không
ngon, làm mì xào, ướp dưa muối, chọn rau củ tốt nhất trong
ruộng, gọi người đưa đi.
Cũng không phải nhờ người bên ngoài, Triệu Văn Khúc hiện
giờ buôn bán lớn, phải thường xuyên chạy về kinh thành. Con rể
bà làm quan, Đỗ Kim Hoa không sợ Triệu Văn Khúc giở trò, đều
bảo hắn mang đi.
Tiền Bích Hà cũng lo lắng cho khuê nữ, bà vừa nghĩ mình
không có ở đó, khuê nữ thiếu thốn tình yêu của mẹ, bà nhịn
không được nghĩ đến tư vị lúc mình sống dưới tay ca tẩu, mới
cảm thấy thiếu nợ khuê nữ quá nhiều, làm xiêm y cho khuê nữ,
làm giày dép, còn nhét tiền bạc vào trong đó.
"Cô cô, mẹ ta nhờ người gửi đồ đến cho ta!" Lan Lan nhận
được quà, bất ngờ ngước lên một đôi mắt sáng long lanh, hạnh
phúc như một con chim nhỏ.
Trần Bảo Âm cười nói: "Lúc này yên tâm rồi nha? Chuyện của
người lớn, không cần con quan tâm. Chúng ta là người lớn."
Lan Lan ngượng ngùng: "Cô cô, con biết rồi."
Bởi vì mang thai, hoàng hậu không thể triệu nàng vào cung.
Lại cảm thấy mình và hai vợ chồng này có duyên phận, bởi vậy
cùng Hoàng Thượng vi phục đến thăm. Nói một lát, cảm nhận
cuộc sống vợ chồng dân chúng, thỏa mãn trở về cung.
Đương nhiên, Trần Bảo Âm lại được thưởng. Chưa kể đến vải
vóc, châu báu, thuốc bổ các loại, hoàng hậu còn thưởng cho nàng
rất nhiều hoa.
Lúc này không phải lúc trồng hoa, Trần Bảo Âm quyết định
đầu xuân năm sau, nàng ở cữ xong sẽ bắt đầu trồng. Vừa nuôi
con, vừa trồng hoa, ngẫm lại cuộc sống rất là đẹp.
Bụng từng ngày to lên, Trần Bảo Âm đã không còn nôn nghén
nữa, khẩu vị cũng tốt lên. Nhưng nàng bị những lời trước đó của
Đỗ Kim Hoa dọa, rất sợ đứa bé quá lớn không dễ sinh, vì thế ăn
uống khắc chế. Kết quả là, luôn luôn cảm thấy đói, thỉnh thoảng
muốn ăn cái gì đó.
Khó khăn nhịn đến khi lâm bồn, đã là tháng giêng năm sau.
Tiền Bích Hà đã sinh con, như nàng mong muốn, là một nam hài.
Đứa nhỏ cũng không lớn lắm, sáu cân tám lạng, nàng không chịu
quá nhiều khổ sở. Đỗ Kim Hoa chăm sóc nàng ở cữ xong, lại đi
đến kinh thành chăm sóc khuê nữ.
Khi Trần Bảo Âm sinh, bà túc trực bên cạnh nàng.
"Đau, nương, đau quá." Trần Bảo Âm nắm chặt tay bà, đau
đến phát khóc.
Đỗ Kim Hoa đau lòng vô cùng, hận không thể thay nàng chịu
tội, gấp đến độ đổ mồ hôi: "Biết đau, thì con tranh giành một
chút! Một hơi sinh con trai, cũng không cần phải chịu nỗi khổ sinh
con đến hai lần!"
Trần Bảo Âm nghe nói như vậy, không khỏi căng thẳng, không
hé răng nữa. Nàng cố hết sức nhìn về phía cái bụng cao cao của
mình, cảm thụ đứa nhỏ ở bên trong, bị tử cung co thắt mãnh liệt
đè ép, gian nan lại cố gắng đi ra, tự nhiên sinh ra một loại dục
vọng bảo hộ trong lòng

Bình Luận (0)
Comment