Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 464

Nếu là nữ nhi, nàng nhất định sẽ giáo dưỡng con bé thật tốt,
bảo hộ con bé cả đời, quyết không để cho người khác bắt nạt.
nếu sinh con trai? Đau quá, nàng không sinh nữa.
Đứa con này bất luận là trai hay là gái, Trần Bảo Âm cũng sẽ
không sinh thêm, quá đau.
Sau một ngày chịu khổ, cuối cùng đứa trẻ đã được sinh ra.
"Chúc mừng lão gia phu nhân, là một thiên kim." Bà đỡ vui vẻ
nói.
Đỗ Kim Hoa giật mình.
Trần Bảo Âm cũng ngây người một chút, đứa nhỏ "Oa" một
tiếng khóc, đáy lòng nàng dâng lên cảm xúc kỳ diệu, hốc mắt
không khống chế được mà nóng lên. Nàng há miệng, giọng khàn
khàn: "Ôm tới đây."
Sau khi bà đỡ bế đứa trẻ đến trước mặt nàng. Trần Bảo Âm
nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm, mặt mày lại giống
nàng, không ngừng vui mừng: "Bảo Đản Nhi."
Nghe được cái tên này, khóe miệng bà đỡ giật giật một chút,
thầm nghĩ phu nhân nhà này thật thú vị, đặt cho khuê nữ một cái
tiểu danh kỳ lạ như vậy.
Bên ngoài, Cố Đình Viễn chờ lâu, nghe được có thể đi vào, vội
vàng xông vào: "Bảo Âm, nàng có ổn không?"
"Ổn mà." Trần Bảo Âm nói: "Mau nhìn con gái chúng ta kìa."
Cố Đình Viễn lặp tức nhìn sang bên cạnh nàng, chỉ thấy trong
tã lót lộ ra một khuôn mặt nho nhỏ, nhắm mắt ngủ say, nhìn mặt
mày giống thê tử, hắn kìm lòng không được phóng nhẹ hô hấp,
chỉ cảm thấy thế giới giờ khắc này đều an tĩnh lại.
"Đan Đan." Hắn nhẹ giọng nói.
Bảo Đản Nhi là không có khả năng, tốt xấu gì hắn cũng là
trạng nguyên, nữ nhi của hắn làm sao có thể gọi là Bảo Đản Nhi?
Đại danh của đứa nhỏ, là Cố Đan Ngưng.
Bàn tay nhỏ bé của khuê nữ chỉ có một chút, nhăn nhúm,
giống như cánh ve vừa lột xác, hắn muốn cầm, cũng không dám
đụng vào.
Con gái! Là con gái của hắn!
"Chàng phải thích con bé." Bên cạnh, Bảo Âm kiệt sức mở
miệng.
Nếu không, nàng sẽ không tha cho hắn.
Cố Đình Viễn dời tầm mắt khỏi bản tay nhỏ của con gái, nhìn
về phía thê tử: "Ta thích, thích con chúng ta." Sao có thể không
thích cho được? Một đứa con giống hệt nàng.
Kiếp trước, hắn cùng nàng sinh ra An nhi, hắn rất muốn có
thêm một nữ nhi, nhưng thai nghén hài tử quá vất vả, hắn không
muốn nàng lại chịu khổ thêm một lần nữa.
Bây giờ tốt rồi, tâm nguyện được đền đáp. Hắn nhìn nàng thì
thầm: "Nàng khổ cực rồi, ngủ một chút đi."
Bảo Âm gật gật đầu, nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ say. Ở
bên cạnh nàng, là Đan Đan cũng ngủ say như vậy. Cố Đình Viễn
nhìn một lớn một nhỏ, quả thực luyến tiếc dời mắt.
Đỗ Kim Hoa tiễn bà đỡ trở về, nhìn thấy một màn này, đáy
lòng thở dài. Con rể đúng là rất tốt, nhưng liên quan đến tính
mạng của Bảo Nha Nhi... Không phải là quá tốt nữa.
Bà không phải nói sinh là nữ nhi không tốt, nhưng Cố gia chỉ
có một mình Cố Đình Viễn, tất nhiên không thể đứt hương khói từ
chỗ hắn. Bảo Nha Nhi sinh con gái đầu lòng, sẽ phải chịu tội một
lần nữa!
Nhưng đó cũng là chuyện bất đắc dĩ. Con người, đôi khi phải
nhận mệnh!
Không nhận không được.
Khi Đan Đan được một tuổi, Bắc Kinh bắt đầu nổi sóng gió.
Hoàng Thượng dùng thủ đoạn lôi đình, mấy nhà vương hầu
quyền quý đều bị kết tội, hoặc là lưu đày, hoặc là bị chém đầu.
Trong đó bao gồm Hoài Âm Hầu phủ.
Sau khi Trần Bảo Âm nhận được tin tức, cảm thấy như sấm sét
đánh giữa trời quang: "Lưu đày?!"
Cố Đình Viễn gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Tội danh của Từ gia
không nhỏ, nhưng trong mấy nhà phạm tội lại không tính là nặng
nhất, chỉ bị phán lưu đày."
Có hai gia đình bị buộc tội nghiêm trọng, cả nhà bị chặt đầu.
Trần Bảo Âm nhanh chóng chớp mắt, trên mặt không có một
tia biểu tình, môi khẽ mở, thật lâu sau mới nỉ non: "Lưu đày... Cả
gia đình lưu vong?"
Cố Đình Viễn không trả lời, chỉ nhìn nàng, hơi gật đầu.
"Lưu đày ở đâu?" Trần Bảo Âm run giọng hỏi.
Cố Đình Viễn nói: "Bắc Cương."
Bắc Cương à.

Bình Luận (0)
Comment