Nàng xuất thân phú quý, nhà chồng tất nhiên cũng là gia đình
phú quý, nữ chủ nhân có tư cách tiến cung gặp hoàng hậu. Chỉ
là, mẹ chồng nàng nghe xong, một mực từ chối.
Giang Diệu Vân không có cách nào, lại trở về hỏi mẫu thân.
Nhưng Giang phu nhân nghe xong việc này, nói chuyện rất khách
khí, nhưng vẫn cự tuyệt.
Hoàng Thượng vừa tới đây, thế cục khó lường, ai biết kế tiếp
sẽ thế nào? Tóm lại là không muốn xuất đầu vào lúc này.
"Ta không có biện pháp, xin lỗi." Giang Diệu Vân thở dài nói.
Trần Bảo Âm biết nàng ta đã cố gắng hết sức, nắm tay nàng
nói: "Cám ơn ngươi, Diệu Vân."
"Ai." Giang Diệu Vân thở dài, ngược lại khuyên nàng: "Ngươi
đừng như vậy. Từ gia cũng không nhận ngươi, còn đuổi ngươi ra
ngoài, ngươi cần gì phải bôn ba vì bọn họ."
Chuyện này vẫn là nút thắt trong lòng Trần Bảo Âm.
"Ta không phải vì Từ gia." Nàng rũ mắt xuống: "Ta vì phu
nhân."
Tuy rằng Hầu phu nhân đối với nàng lãnh đạm, không thân
thiết bằng Đỗ Kim Hoa, nhưng đó là bởi vì bà là người như thế,
không phải không thích nàng.
Lúc ấy đuổi nàng đi, cũng là trong cơn tức giận. Nếu nàng một
mực quấn quýt, thật ra có thể lưu lại, trong giấc mộng kia chính
là như thế.
"Ai." Giang Diệu Vân thở dài: "Vậy ngươi chuẩn bị làm gì bây
giờ?"
Nàng ta nơi này không nhờ được ai, chỗ người khác lại càng
không nhờ được. Đám người Thôi Như Thảo, Hứa Lan Tâm căn
bản sẽ không nguyện ý giúp nàng.
"Ta đi gặp Từ Lâm Lang." Trần Bảo Âm nói.
Giang Diệu Vân sửng sốt một chút, nói: "Đây cũng là một
cách."
Trần Bảo Âm từ biệt nàng ta, sau đó đi tới Tô phủ.
Từ Lâm Lang gả cho gia đình có chút danh vọng ở trong triều
đình, ba đời đều làm quan trong triều, trượng phu của nàng là
thống lĩnh ngự lâm quân.
"Ngươi tìm ta." Từ Lâm Lang thấy nàng, mời nàng ngồi trong
phòng khách.
"Ngươi hẳn là biết ý đồ của ta." Trần Bảo Âm nhìn nàng nói.
Vành mắt Từ Lâm Lang ửng đỏ, còn có chút sưng, nàng ngồi ở
bên cạnh bàn, một tay nắm chặt khăn tay, vẻ mặt hơi lãnh đạm:
"Ngươi tìm ta cũng vô dụng."
"Ta không phải tìm ngươi để cứu Hầu phủ." Trần Bảo Âm nói:
"Ngươi đi cầu xin mẹ chồng, để bà dẫn ta vào cung, ta đi cầu xin
hoàng hậu."
"Ngươi cầu xin hoàng hậu có ích lợi gì?" Từ Lâm Lang nhìn
nàng, ánh mắt hơi bén nhọn: "Ý chỉ là hoàng thượng đã hạ, tội
Hầu phủ phạm phải, hoàng hậu chẳng lẽ có thể khiến Hoàng
Thượng lật lọng hay sao?"
Nàng đã cầu xin chồng, những người trong gia đình có thể cầu
xin thì đều cầu xin. Trượng phu từ chối, nói rằng chuyện này
không thể khoan nhượng.
"Ta không có ý cứu Hầu phủ, ta chỉ muốn cứu một người." Sắc
mặt Trần Bảo Âm cũng lạnh nhạt hơn: "Ngươi có giúp được
không?"
Từ Lâm Lang không có cách nào không hỗ trợ.
Nàng đứng dậy và rời đi.
Trần Bảo Âm ở trong phòng khách, uống hai chén trà, đợi nửa
canh giờ, Từ Lâm Lang đã trở lại.
Thân hình nàng có chút lay động, sắc mặt trắng bệch, vào
phòng liền nói: "Tô phủ hữu tâm vô lực, ngươi trở về đi." Nhìn
cũng không thèm nhìn Trần Bảo Âm, được nha hoàn đỡ vào bên
trong.
Trần Bảo Âm im lặng.
Sau khi rời khỏi Tô phủ, nàng đứng ở bên đường, không biết
đi đâu.
Còn có thể cầu xin ai nữa? Đang trong lúc xuất thần, đột nhiên
có người gọi nàng: "Này! Từ Tứ!"
Từ Tứ? Nào còn Từ Tứ gì nữa? Hiện giờ Từ Tứ, cũng không
phải là nàng. Nhưng âm thanh này hơi quen tai, nàng không khỏi
ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một khuôn mặt thần thái phấn chấn.
Thiếu niên cũng đã trưởng thành, thân mặc giáp bạc, thắt
lưng đeo bội đao, nhìn qua anh tuấn uy vũ.
Hai mắt hắn tỏa sáng, sải bước đến gần nói: "Thật sự là
ngươi! Ta đây vận khí không tệ, vừa về kinh đã gặp cố nhân."
"Tiểu công gia." Trần Bảo Âm hành lễ.
Tào Huyễn đã chú ý tới búi tóc phụ nhân của nàng. Không
phải là điều đáng ngạc nhiên, dù sao cũng đã qua bốn năm năm
rồi.