Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 467

"Ngươi vẫn như vậy, không thay đổi gì." Trong lòng Tào Huyễn
rất cao hứng, mặt mày nàng không có phong sương sầu khổ, có
thể thấy được cuộc sống không tệ, chỉ là có chút phiền muộn, bởi
vậy mới hỏi: "Ngươi làm sao lại đứng ở đây? Ngươi có gặp khó
khăn không?"
Trần Bảo Âm đột nhiên nghĩ đến, Tào Huyễn có một cô cô ở
trong cung làm nương nương, nếu hắn vào cung thăm cô cô, có
phải có thể mang theo nàng hay không?
Trong mắt sinh ra vài phần hy vọng, bước về phía trước, nói:
"Có một chuyện muốn cầu tiểu công gia hỗ trợ."
"Chuyện gì?" Tào Huyễn hỏi.
Trần Bảo nói chuyện Hoài Âm Hầu phủ bị xét nhà lưu cho hắn
nghe, sau đó lại nói tiếp: "Mẹ nuôi ta, thân thể nàng gần hai năm
nay không tốt lắm, Bắc Cương xa như vậy, ta sợ..."
Nghe đến đó, Tào Huyễn nhíu mày.
"Hoàng hậu nương nương từng nói thích ta, cho nên ta muốn
cầu xin hoàng hậu, có thể khai ân hay không, giáng tội của mẹ
nuôi xuống một bậc." Nàng cúi đầu nói: "Ta không vào được
trong cung, nếu tiểu công gia có thể hỗ trợ, Trần Bảo Âm vô cùng
cảm kích. Nếu bất tiện, cũng không sao cả."
Trầm mặc một lát, Tào Huyễn nói: "Nhìn những gì ngươi nói.
Không phải là đưa ngươi vào cung thôi sao? Đi!"
Mấy năm nay hắn ở Bắc Cương, lập được chút công lao, cũng
chỉ là dẫn nàng vào cung mà thôi, chính mình không ra mặt nói
cái gì, Hoàng Thượng sẽ không trách tội.
"Thật vậy?" Trần Bảo Âm kinh ngạc nói.
"Nhìn chút tiền đồ này của ngươi đi." Tào Huyễn cười nhạo
nói: "Tiểu gia đã lừa ai chưa?"
Trần Bảo Âm rất muốn nói, mấy năm trước bọn họ không hợp
nhau, hắn lừa gạt nàng không ít. Nhưng đó đã là một số chuyện
cũ trong quá khứ, nàng cảm kích: "Tiểu công gia trượng nghĩa."
"Tất nhiên." Tào Huyễn nói.
Hắn cưỡi ngựa hồi kinh, mang theo nàng bất tiện, vì thế nói:
"Ngươi theo ta đến Quốc Công phủ, thay quần áo, ta mang ngươi
tiến cung."
Trần Bảo Âm lắc đầu, nói: "Đa tạ ý tốt của tiểu công gia,
nhưng ta có xiêm y tiến cung."
"Vậy được." Tào Huyễn liền nói: "Nhà ngươi ở chỗ nào, ta về
phủ nói một tiếng, quay lại đón ngươi."
"Tại..." Trần Bảo Âm nói ra địa chỉ, sau đó lại cảm ơn ba lần,
mới xoay người về nhà.
Cố Đình Viễn không ở nhà, hôm nay hắn không được nghỉ. Cố
Thư Dung đi ra ngoài mua đồ ăn, chỉ có Lan Lan cùng Bảo Đản
Nhi ở nhà.
Bảo Đản Nhi nửa ngày không gặp nương, vui đến mức cười
khanh khách không ngừng, nhào tới muốn nàng ôm.
"Bảo Đản Nhi!" Trần Bảo Âm nhịn không được lộ ra tươi cười,
ôm lấy nữ nhi, hôn hai má tuyết trắng của bé.
Lan Lan nói,"Muội muội mới ăn xong, cũng đã ngủ rồi, mới
tỉnh một lát."
"Ừm." Trần Bảo Âm gật đầu, nói: "Lát nữa cô cô còn phải đi ra
ngoài, phiền con chăm sóc cho con bé."
Đừng nói Lan Lan đã mười hai tuổi. Ở nông thôn, trẻ em bảy
hoặc tám tuổi trông hài tử rất phổ biến. Lan Lan lại cẩn thận,
Trần Bảo Âm không có gì lo lắng.
Lan Lan đáp: "Vâng!"
Nàng tiếp nhận Bảo Đản Nhi, bảo cô cô đi thay quần áo,
nhưng Bảo Đản Nhi không muốn, giãy giụa gào thét, Lan Lan
đành phải nói: "Đi, tỷ tỷ dẫn muội đi tìm cẩu cẩu."
Bảo Đản Nhi ngay từ đầu không muốn, đợi đến khi Đậu Hoàng
cùng Kim Quất vây quanh bé, bé lập tức quên tìm nương.
Trần Bảo Âm hơi áy náy nhìn nữ nhi, nhanh chóng đổi trang
phục, chờ Tào Huyễn đến đón nàng.
"Cầu xin mấy nhà rồi?" Trên đường đi, Tào Huyễn hỏi.
Trần Bảo Âm cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Có thể cầu thì đều đã
cầu."
"Ngươi vẫn rất nhớ tình cũ." Tào Huyễn ngồi ở phía bên kia xe
ngựa, chân dài giãn ra, tay ôm trường đao, nhướng mày nhìn
nàng: "Từ gia đối với ngươi vô tình, vậy mà ngươi còn nguyện ý
bôn ba vì bọn họ."
Lúc ấy chuyện thiên kim thật giả truyền ra, trong kinh không ít
người đều đàm luận, Tào gia tất nhiên cũng biết. Mẫu thân của
Tào Huyễn nói Từ gia kia vô tình, nuôi con gái nhiều năm, xem
như là con gái ruột mà nuôi lớn, nói đuổi ra ngoài thì lập tức đuổi
ra ngoài?
"Ta không vì Từ gia." Trần Bảo Âm mím môi.

Bình Luận (0)
Comment