Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 468

"Ta biết. Ngươi vì mẹ nuôi của mình, ngươi đã nói rồi." Tào
Huyễn thu hồi tầm mắt, vén rèm xe lên, nhìn ra bên ngoài.
Nhiều năm ở Bắc Cương không hồi kinh, hắn quá nhớ kinh
thành phồn hoa: "Hoắc gia cũng mặc kệ, phải để ngươi bôn ba
khắp nơi."
Trần Bảo Âm ngẩn ra, môi giật giật, không phát ra âm thanh
gì.
Hoắc gia là nhà mẹ đẻ của Hầu phu nhân. Sóng gió lần này ,
cũng không ảnh hưởng gì đến Hoắc gia.
"Ngươi không đi cầu xin Hoắc Khê Ninh?" Tào Tranh quay đầu
nói.
Đã lâu không nghe thấy cái tên này, Trần Bảo Âm nhất thời hơi
hoảng hốt. Nàng nhớ, mình còn có một khối ngọc bội do Hoắc
Khê Ninh đưa cho. Mím môi, lắc đầu.
Nếu Hoắc gia nguyện ý giúp một tay, không cần nàng đi cầu.
"Cũng không biết tên ngụy quân tử kia thế nào rồi." Tào Tranh
bĩu môi. Năm đó hắn đến Trần gia thôn tìm nàng, bị Hoắc Khê
Ninh đấm cho vành mắt tím đen, trong lòng vẫn còn nhớ.
Trần Bảo Âm cười một chút, ngẩng đầu nói: "Ngươi hỏi ta, ta
cũng không biết. Đã không rồi ta chưa gặp hắn."
"Ngươi vẫn rất bướng bỉnh." Tào Huyễn nói, có chút tò mò:
"Năm đó sao ngươi lại đồng ý bị đuổi đi vậy? Không giống ngươi
chút nào."
Trần Bảo Âm có thể nói gì? Nếu như không phải là do giấc
mộng kia, nàng nhất định sẽ không nguyện ý rời khỏi Từ gia.
Nàng sẽ quỳ gối bên ngoài cửa phòng Hầu phu nhân, khóc cũng
được, cầu xin cũng được, tóm lại là đến khi nào bà mềm lòng thì
thôi.
"May mà ta đi rồi." Nàng mỉm cười.
Trên khuôn mặt kiều diễm, tựa như có ánh sáng rực rỡ. Không
có oán hận, không có không cam lòng, giống như bầu trời sau
cơn mưa, trong suốt sạch sẽ.
Tào Huyễn nhìn mà ngẩn ra, nhìn búi tóc phụ nhân nàng chải,
nắm chặt bội đao, lại buông ra, phóng khoáng cười nói: "Không
sai, may mà ngươi đi rồi."
Nếu nàng không đi, tình hình sẽ tồi tệ hơn nhiều so với bây
giờ.
Tuy rằng tai họa không bằng nữ tử đã xuất giá nữ, nhưng nhà
mẹ đẻ đã ngã xuống, địa vị của nàng ở nhà chồng có thể tốt như
thế nào? Có người độc ác ở đó, không quá hai năm sẽ khiến nàng
" chết bệnh".
Từ Lâm Lang coi như còn tốt, tình cảm nồng hậu với trượng
phu, không bởi vì chuyện này mà bị hưu.
Hai người nói chuyện cho đến khi xe ngựa vào cung.
Tào Huyễn đến thăm cô cô, đưa Trần Bảo Âm đến Diên Xuân
Cung rồi rời đi.
"Lát nữa ta sẽ đón ngươi." Hắn nói.
Trần Bảo Âm cảm ơn hắn, sau đó đi theo Trịnh ma ma đi vào:
"Thỉnh an nương nương, nương nương thiên tuế." Trần Bảo Âm
hành lễ.
Hoàng hậu dành thời gian gặp nàng, cũng không vòng vo với
nàng, nói thẳng: "Ngươi muốn biện hộ cho Từ gia? Nếu vậy,
không cần phải mở miệng."
Nước mắt Trần Bảo Âm lập tức chảy ra, nàng dập đầu nói: "Xin
nương nương khai ân."
"Thần phụ vốn không nên mở miệng. Nương nương xưa nay
đối đãi với thần phụ ân trọng như núi, giống như cha mẹ tái sinh.
Nương nương sự vụ bận rộn, thần phụ về tình về lý không nên
đến đây quấy rầy nương nương."
Hoàng hậu vốn nhíu mày, nghe được âm thanh nghẹn ngào
của nàng, không nhịn được thở dài, nói: "Không phải bổn cung
không muốn giúp ngươi. Việc này, là quyết định của Hoàng
thượng, bổn cung không làm chủ được."
Trần Bảo Âm nản lòng một nửa, hoàng hậu nói đã nói đến
mức này rồi, nàng vốn nên im lặng.
Nhưng nàng nghĩ đến Hầu phu nhân, nghĩ đến mười lăm năm
đầu tiên, bà vẫn là mẫu thân ruột thịt của nàng, sau này mới thay
đổi.
Hầu phu nhân rất ít khi ôm nàng, nhưng cũng đã từng ôm
nàng. Bà không thân cận người khác, nhưng cũng bị nàng quấn
quýt đến không chịu nổi, ôm trên đùi xử lý sự vụ.
"Nương nương!" Nàng cố nén nghẹn ngào, dập đầu liên tục:
"Thần phụ không muốn nương nương khó xử. Thần phụ có tội,
lấy việc này làm phiền lòng nương nương. Nhưng, Hoắc thị đã lớn
tuổi, đường đến Bắc Cương xa xôi, thần phụ lo lắng nàng có sơ
suất. Có thể xin Hoàng Thượng khai ân, để nàng làm phục dịch ở
kinh thành không?"

Bình Luận (0)
Comment