"Tỷ tỷ, Trương tướng quân tới." Nàng đi vào trong viện, nâng
giọng nói.
Cố Thư Dung đang mang theo bảo đản nhi buộc nối hoa, nghe
vậy sửng sốt, đứng lên nói: "Hắn tới làm cái gì?"
"Tặng một xe dưa hấu." Trần Bảo Âm nói: "Ta giữ hắn lại ăn
cơm không?"
Hiện tại chưa tới giờ cơm, nhưng Trương Cẩn Nhược tới, ngồi
xuống nói chuyện một lát cũng sắp đến trưa.
"Đều được." Cố Thư Dung nói.
Trần Bảo Âm cười nói: "Vậy ta giữ hắn lại."
Cố Thư Dung thu tầm mắt lại, cúi đầu tiếp tục dạy bảo đản nhi
buộc nối hoa, trong lòng suy nghĩ, sao hắn còn tưởng lời khách
sáo thật, thường lui tới?
Hắn là tướng quân, Cố gia bọn họ chỉ là tiểu quan. Tuy Cố
Đình Viễn là Trạng Nguyên lang, nhưng một khoa cử nào mà
không thi ra một Trạng Nguyên lang? Đặt ở kinh thành, không
hiếm lạ.
"Hài tử quá đáng thương." Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Thư Dung chỉ
có thể cho là do hắn muốn có người nhà để đi lại. Lắc đầu, trong
lòng thở dài một tiếng.
Trương Cẩn Nhược được hạ nhân dẫn đi vào, chắp tay nói: "Cố
phu nhân, a tỷ."
Hôm nay hắn thay đổi trang phục, không giống lần trước mặc
cẩm y vân ủng như vậy, lần này mặc bố y giày vải, rất là mộc
mạc.
Nhưng trang phục mộc mạc này không che giấu nổi hắn tú lệ
đĩnh bạt chút nào, trên người hắn có loại thanh cao và tản mạn
của con cháu thế gia, như vải thô bọc ngọc thạch, vẫn luôn bắt
mắt.
"Sao hôm nay ngươi tới?" Cố Thư Dung hỏi.
Trương Cẩn Nhược cười nhìn sang, trả lời nói: "Hoàng Thượng
thưởng một xe dưa hấu, một mình ta nào ăn cho hết? Nghĩ có lẽ
tỷ tỷ thích nên đẩy tới."
Dứt lời, Trần Bảo Âm nheo đôi mắt lại.
Cố Thư Dung cũng thấy ra chút khác thường, nhưng nàng ấy
không nghĩ nhiều. Bọn họ kém tuổi như vậy, dù thế nào nàng ấy
cũng không có khả năng nghĩ nhiều.
Chỉ nói: "Ngươi cũng quá khách khí, tự mình giữ lại ăn, không
phải rất tốt sao? Dưa hấu là để được lâu."
Trương Cẩn Nhược chỉ cười.
"Khát nước không? Vào ngồi đi." Cố Thư Dung nói, xoay người
dẫn đầu đi vào trong phòng.
Nếu hắn đều đẩy dưa hấu tới, nàng ấy nói nhiều cũng là nói
vô ích. Hắn có tâm này, vậy đối xử với hắn tốt chút là được.
Trần Bảo Âm đã cho người pha trà.
Phó tì trong nhà không nhiều lắm, người trong nhà quen mình
hầu hạ mình, nhưng Trương Cẩn Nhược là khách nhân, Cố Thư
Dung rót một chén cho hắn.
"Cảm ơn a tỷ." Trương Cẩn Nhược tiếp nhận.
Trần Bảo Âm để người hầu đi bổ dưa hấu, rất nhanh người
hầu bưng một đĩa dưa hấu tiến vào.
"Ngửi mùi rất là ngọt thanh." Nàng nói, cầm một miếng đưa
cho Cố Thư Dung: "Tỷ tỷ, tỷ nếm thử trước."
Cố Thư Dung tiếp nhận, không ăn đưa cho Trương Cẩn Nhược
trước: "Ngươi mang dưa đến."
Trương Cẩn Nhược tiếp nhận: "Cảm ơn a tỷ."
Cúi đầu, ăn từng miếng một.
Cố Thư Dung cảm thấy hắn bộ dáng ăn cái gì, ăn ngấu nghiến,
hung mãnh như một đám dã lang cướp miếng ăn, nhịn không
được nói: "Ngươi chậm một chút, không ai đoạt với ngươi."
Trương Cẩn Nhược ngừng lại, ngẩng đầu: "Khi ở trong quân,
chúng ta ăn cơm đều là cướp ăn, rất không nhã nhặn sao?"
"Cũng không có." Cố Thư Dung vừa nghe, vội nói: "Ta lo lắng
ngươi bị sặc."
Trương Cẩn Nhược nhếch môi: "Sẽ không."
"Vậy ngươi ăn đi." Cố Thư Dung nói.
Trương Cẩn Nhược không khách khí một chút, ngay ở trước
mặt Trần Bảo Âm và Cố Thư Dung ăn từng miếng, ăn non nửa
dưa hấu.
Đến cuối cùng là Cố Thư Dung nói: "Ngươi ăn ít thôi, đợi chút
còn phải ăn cơm đấy."
Mặt Trương Cẩn Nhược đầy kinh hỉ: "A tỷ giữ ta lại ăn cơm?"
Lời này làm Cố Thư Dung cũng không biết trả lời như thế nào,
tức giận nói: "Chúng ta cũng không phải kẻ thù, lập tức sẽ ăn
cơm, sao ta lại đuổi ngươi đi?"
Trương Cẩn Nhược mím môi, vẫn cười đến vui vẻ: "Cảm ơn a
tỷ."
Trần Bảo Âm vẫn luôn không nói chuyện.
Nhìn Trương Cẩn Nhược tạ tới tạ lui, cho đến khi ăn cơm mới
nói: "Lần trước đã quên hỏi, Trương tướng quân bao tuổi rồi?"