Trương Cẩn Nhược trả lời nói: "Hai mươi có một."
Vậy đó là nhỏ hơn tỷ tỷ chín tuổi.
"Đã có thê thất chưa?" Trần Bảo Âm lại hỏi.
Đáy mắt Trương Cẩn Nhược tối sầm lại, lại khôi phục như
thường, lắc đầu nói: "Không có, khi còn ở Vĩnh Ninh bá phủ
không ai thu xếp hôn sự cho ta. Sau khi Vĩnh Ninh bá phủ ngã, ta
đi Bắc Cương, cũng không nhàn tâm suy xét hôn sự."
Vậy chính là ngay cả vị hôn thê cũng không có.
Trần Bảo Âm nói: "Trương tướng quân tới tuổi rồi, có tính thú
thê chưa? Thật không dám giấu giếm, ta muốn nói cọc hôn sự với
Trương tướng quân. Ta có một tỷ muội, tiểu muội trong nhà nàng
đã tới tuổi làm mai rồi, sinh ra hoa dung ngọc mạo, tri thư đạt lý,
gia thế phẩm tính đều không làm nhục tướng quân."
Dứt lời, sắc mặt Trương Cẩn Nhược hơi lạnh, thẳng eo nói: "Sợ
cô phụ ý tốt của phu nhân. Tuy tại hạ cũng không có thê thất,
nhưng đã có người trong lòng."
A? Trần Bảo Âm khẽ động trong lòng, nâng mắt hỏi: "Là cô
nương nhà ai?"
Trương Cẩn Nhược lắc đầu, cũng không đáp lại, cúi đầu tiếp
tục ăn cơm.
Trần Bảo Âm không hỏi, gắp đồ ăn cho bảo đản nhi, gắp đồ ăn
cho Cố Thư Dung, thu xếp ăn uống.
"Ngươi ăn của ngươi đi, để ta." Cố Thư Dung đã quen luôn
đảm nhiệm nhiều việc, lập tức phải bón cho bảo đản nhi ăn cơm.
Trần Bảo Âm không ngăn cản, còn cười tủm tỉm nói: "Tỷ tỷ,
nếu tỷ không phải hiền huệ như vậy, ta đã sớm tìm phu gia cho tỷ
rồi."
Cố Thư Dung thầm nói, lời này nghe như là cố ý không cho
nàng tìm phu gia vậy. Nhưng nàng không muốn tìm hiểu vấn đề
này, nhắc nhở nàng chính mình tuổi lớn, thuận miệng nói: "Tìm
phu gia cái gì."
Trần Bảo Âm ngược lại nhìn về phía Trương Cẩn Nhược, cười
tủm tỉm nói: "Tướng quân rất là kính trọng với tỷ tỷ nhà ta, có
một chuyện muốn giải thích với tướng quân một chút, miễn cho
tướng quân hiểu lầm. Tỷ tỷ nhà ta là cả đời không gả. Tướng
quân đừng có cho là chúng ta không để bụng, ngày sau cũng
không cần lo lắng tìm kiếm hôn sự cho tỷ tỷ nhà ta."
Lời này Cố Thư Dung thích nghe, gả cho người nào? Dù người
ta có tốt, cũng không bằng nương gia? Đệ đệ và Bảo Âm đối xử
với nàng ấy đều khá tốt. Nàng ấy không lên tiếng, tiếp tục bón
cho bảo đản nhi ăn cơm.
Trên mặt Trương Cẩn Nhược đều không có ý cười, lời Cố phu
nhân nói có ẩn ý.
Đầu tiên là muốn làm mai cho hắn, sau lại chỉ ra a tỷ không
gả. Hay là nàng nhìn ra tâm tư của mình? Đang uyển chuyển từ
chối hắn?
Vậy không có khả năng.
Hắn không có khả năng từ bỏ như vậy.
Cả đời này của hắn, chuyện tốt không làm bao nhiêu, chuyện
xấu lại cũng không làm vài món —— chuyện bán Vĩnh Ninh bá
phủ cho Hoàng Thượng, hắn không cảm thấy là chuyện xấu.
Khó có được ông trời trìu mến hắn một lần, tặng người tốt
trước mặt cho hắn, hắn chết cũng phải bắt cho được cơ hội!
"A tỷ không xuất giá, không biết có thú phu hay không?" Hắn
nắm chặt nắm đấm, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn về phía
Cố Thư Dung.
Cố Thư Dung đút cho bảo đản nhi dừng chiếc đũa lại, mờ mịt
ngẩng đầu, nhìn hắn hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Trần Bảo Âm lại phản ứng nhanh, lập tức đoán được ý tứ của
hắn, cả kinh mở to mắt.
"A tỷ thú phu không?" Trương Cẩn Nhược nhìn nàng ấy, ánh
mắt nghiêm túc: "Ta có thể ở rể."
Cố Thư Dung mờ mịt nhìn hắn, căn bản không rõ hắn đang nói
cái gì.
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn mỹ của thanh niên, da mặt bắt đầu
co rút rất nhỏ, hiển nhiên rất là khẩn trương, mắt nhìn chằm
chằm nàng cũng không chớp, nàng như hiểu ra gì đó.
Chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Bảo Âm, muốn từ chỗ Bảo
Âm nhận được nhắc nhở. Lại thấy Bảo Âm quay lưng đi, dùng
khăn che miệng, đang ho đến kinh thiên động địa: "Khụ khụ
khụ!"
Cố Thư Dung mờ mịt trợn tròn mắt, nhìn bóng dáng Bảo Âm
ho đến phát run, miệng khẽ nhếch, chỉ cảm thấy đầu óc trống
rỗng.