"Khụ khụ." Rốt cuộc Trần Bảo Âm thuận khí, xoay người nhìn
về phía Trương Cẩn Nhược, nhướng cao mày hỏi: "Trương tướng
quân đang nói cái gì? Sao ta lại nghe không hiểu."
Trương Cẩn Nhược nắm chặt nắm tay, phản ứng của Cố Thư
Dung thập phần khiến hắn loạn tâm. Nhưng hắn không thể không
nói như thế, hôm nay cố phu nhân nói đến việc này, nếu hắn sợ
hãi rụt rè, sẽ khiến nàng xem thường. Ngày sau hắn cầu hôn,
cũng sẽ khiến nàng cảm thấy mình không đáng để a tỷ phó thác.
"Thật không dám giấu giếm, người trong lòng ta theo như lời
vừa rồi, chính là a tỷ." Hắn chuyển tầm mắt qua trên mặt Cố Thư
Dung: "Lúc trước không nói, là lo lắng a tỷ hiểu lầm ta ỷ thế hiếp
người, lấy oán trả ơn."
Nàng từng đã cứu mạng của hắn, hắn vốn nên báo đáp ân
tình của nàng ấy. Mà hiện giờ hắn là tướng quân, nếu tới cửa cầu
hôn, sẽ ngại là ỷ thế hiếp người.
Hắn không muốn a tỷ hiểu lầm hắn, vốn tính đi lại thêm chút
thời gian, lại cho thấy cõi lòng, ai ngờ biến cố tới đột nhiên như
thế.
"Ta thật lòng với a tỷ." Hắn đơn giản đứng lên, chắp tay bái hạ
thật sâu.
Cố Thư Dung nhìn hắn, lại nhìn Bảo Âm, lại nhìn hắn, cuối
cùng: "Lạch cạch" một tiếng, chiếc đũa trong tay rơi xuống mặt
đất.
Nàng ấy muốn đứng lên, nhưng chân cẳng như không phải
của mình, ngón tay đỡ bàn, rốt cuộc run rẩy đứng lên, nhìn hắn
nói: "Ngươi, ngươi —— hồ nháo!"
Đầu như bị mê man, chuyển động sền sệt, nàng nhớ lại lời
hắn nói, hắn thật lòng với mình? Không có khả năng, vậy vì sao
hắn muốn nói như vậy?
"Ta cứu ngươi, không phải để ngươi nhục nhã ta!" Nàng nghĩ
đến tuổi tác của mình như vậy, không thể nói hôn sự tốt, chỉ cảm
thấy hắn đang thương cảm mình.
Vừa tức lại đau lòng, càng cảm thấy mặt mũi khó xử, thất
vọng lại tức giận liếc hắn một cái, mặt trắng bệch, chạy ra ngoài.
"A tỷ!" Trương Cẩn Nhược vội vàng gọi.
Trần Bảo Âm ngăn lại nói: "Trương tướng quân, chậm đã."
Trương Cẩn Nhược nhấp môi, xoay người, ánh mắt sắc bén
như gió, nhìn nàng nói: "Cố phu nhân, cuộc sống của a tỷ, không
phải người khác có thể làm gì."
Hắn cảm thấy sở dĩ cục diện diễn biến đến tận đây, chính là
một tay Trần Bảo Âm dẫn tới.
Là nàng nhắc tới hôn sự trước, hỏi tuổi tác của hắn, muốn làm
mai mối cho hắn. Sau đó gõ hắn, nói a tỷ và hắn không có khả
năng.
Mặc dù nàng là người thân của a tỷ, Trương Cẩn Nhược cũng
không thể đồng ý với nàng.
Hắn muốn ở bên a tỷ, muốn a tỷ hỏi hắn một câu lạnh không,
lấy quần áo cho hắn, hỏi hắn một câu đói bụng không, mua bánh
cho hắn. Ai cũng không thể phá hỏng!
"Bao gồm ngươi sao?" Trần Bảo Âm nhướng mày, hỏi ngược
lại.
Nếu hắn nói cuộc sống của tỷ tỷ người khác không thể quyết
định. Vậy cũng bao gồm chính hắn, không phải sao?
"Hôm nay vốn sẽ không xảy ra việc này." Trương Cẩn Nhược
nhìn nàng, lạnh lùng nói.
Đột nhiên như thế, không hề nói trước, khiến a tỷ không có
bất kì chuẩn bị gì, khiến hắn tức giận.
"Vậy thật là xin lỗi." Trần Bảo Âm cũng thu vẻ mặt lại, nhàn
nhạt nói.
Việc đã đến nước này, cơm không cần thiết ăn xong nữa, nàng
rũ mắt nói: "Không tiễn."
Trương Cẩn Nhược phất tay áo rời đi.
Trong phòng chỉ có chính Trần Bảo Âm. Cầm lấy chiếc đũa,
thong thả ung dung mà ăn, bỗng nhiên "Xì" cười ra tiếng.
A! Thì ra là sự thật!
Vị Trương tướng quân này, thật là đến vì tỷ tỷ!
Vốn dĩ nàng còn nghĩ tác hợp hắn và tỷ tỷ như thế nào. Hiện
tại xem ra, chỉ cần xác nhận hắn là phu quân có thể phó thác
chung thân là đủ rồi.
"Cô cô." Lan Lan nắm dẫn bảo đản nhi trở lại.
Trần Bảo Âm nhìn nàng cười: "Ăn cơm đi."
Lan Lan ôm bảo đản nhi lên trên ghế trước, chính mình cũng
ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa nói: "Cô cô và Trương tướng quân
không cãi nhau sao?"
"Hắn cũng không dám cãi nhau với ta." Trần Bảo Âm cười nói.
Lan Lan kinh ngạc nói: "Hắn nói chính là sự thật?"
"Ngươi hỏi câu nào?" Trần Bảo Âm nhướng mày.