Nhiều năm làm mai mối cho người khác, Trương bà mối chưa
bao giờ làm mối qua như vậy—— nhà gái lớn hơn nhà trai gần
mười tuổi!
Nhà trai lớn hơn nhà gái mười tuổi không hiếm thấy. Có một số
cưới làm kế thê, dù là lớn hơn hai mươi tuổi cũng có. Nhưng, nhà
gái đại hơn nhà trai nhiều như vậy, bà ta chưa bao giờ gặp qua!
Dưới chân bà ta sinh gió, trên mặt đầy tươi cười, nghĩ Trương
gia cho viên dạ minh châu kia, vô cùng mừng rỡ. Người nhà bình
thường, chỗ nào tìm được dạ minh châu lớn như vậy? Có cái này,
là có thể thêm đồ cưới cho tiểu nữ nhi!
"Bà mối?" Nghe được người hầu tới bẩm, bên ngoài có bà mối
họ Trương tới cửa, Trần Bảo Âm rất kinh ngạc.
Nàng nhìn Cố Thư Dung làm thêu kiếm sống dưới hành lang,
lắc đầu. Động tác của Trương Cẩn Nhược sẽ không nhanh như
vậy chứ. Nàng di chuyển tầm mắt, dừng ở trên người Lan Lan
dạy bảo đản nhi đọc thơ trong đình viện.
Tiểu nữ oa năm đó đã trổ mã thành thiếu nữ, làn da trắng nõn
đều đặn, gương mặt tươi mát tú mỹ, đúng là tiểu hà mới lộ góc
nhọn.
Lan Lan cũng tới tuổi tác làm mai rồi! Trần Bảo Âm cảm khái
trong lòng.
"Mời vào đây đi." Nàng phân phó người hầu.
Nhưng mà, chờ khi bà mối tiến vào, lại nói tiếp, Trần Bảo Âm
nghe được mày càng nhướng càng cao: "Cố nương tử? Ngài là tới
làm mai cho tỷ tỷ nhà ta?"
"Đúng vậy." Trương bà mối nói xong, mới nhìn thấy Lan Lan
đuổi theo bảo đản nhi chạy, bà ta "A" một tiếng, mắt sáng rực
lên: "Vị tiểu nương tử này nhà ngài, trổ mã cũng thật đẹp!"
Còn không phải sao? Vứt bỏ bộ dạng trước sau như một của
người Trần gia, Lan Lan đọc sách mấy năm, phong độ trí thức
trên người rất đậm, hơn nữa cô phụ của nàng là quan của Hàn
Lâm Viện, tiền đồ rộng lớn, nàng chính là đối tượng tốt để làm
mai!
"Nhưng hôm nay ta tới là hướng về phía đại nương tử nhà
ngài." Trương bà mối khó khăn dời tầm mắt từ trên người Lan
Lan đi, lại nói ý tiếp.
Cầu hôn quả nhiên là Trương Cẩn Nhược.
Hắn lại rất xúc động, Trần Bảo Âm nghĩ thầm, khóe miệng khẽ
mím, không để Trương bà mối nhìn ra mình vừa lòng.
Tia xúc động này của Trương Cẩn Nhược tới thật tốt. Đáy lòng
Trần Bảo Âm thích hắn ở phần chính trực và thẳng thắn này, tỷ tỷ
là người cẩn thận nội liễm, mất thời gian với nàng ấy, còn không
biết phải cọ đến ngày tháng năm nào đi.
"Khuôn mặt này của đại nương tử, khí độ, phẩm cách tú ngoại
tuệ trung, đó là xuất sắc cả kinh thành cũng khó tìm. Nam nhi có
thể xứng đôi với đại nương tử, đó là ít lại càng ít. Nhưng ta nói hộ
nhân gia này, đó là vô cùng tốt, chính xác xứng đôi với đại nương
tử..."
Mắt Trương bà mối cũng không chớp mà khen thổi phồng.
Đã khen Cố Thư Dung, cũng khoa Trương Cẩn Nhược, chỉ khen
hai người đến trời sinh một đôi, đất dựng một cặp.
Cố Thư Dung xấu hổ đến ở trong phòng không chịu ra.
Bên cạnh làm ra vẻ may vá, giờ phút này một chút tâm tư
cũng không có. Đã hoảng lại sợ, bởi vì nàng ấy ý thức được,
Trương Cẩn Nhược là thật sự muốn thú nàng ấy!
Vì sao như thế? Nàng ấy không phải đã nói với hắn sao? Bọn
họ không xứng đôi! Sao hắn lại còn gọi bà mối tới?
"Ngươi sẽ hối hận." Nàng lẩm bẩm trong miệng.
Nàng đều đã ba mươi, rất nhanh sẽ già đi, mà hắn còn trẻ.
Chờ đến khi hắn ba mươi tuổi, nàng đều đã bao lớn rồi? Đều
bốn mươi, nửa đời mình đều sẽ xuống mồ. Suy nghĩ cho đến đây,
trên mặt ảm đạm nói không nên lời.
"Dung Thẩm." Ngoài cửa, một cái đầu nhỏ dò vào.
Cố Thư Dung ngẩng đầu, gương mặt nở nụ cười: "Lan Lan."
Lan Lan đi vào, liếc vẻ mặt của nàng ấy, cười mỉm nói:
"Trương tướng quân nhờ bà mối tới cầu hôn."
Cố Thư Dung biết, nếu không, cũng sẽ không tránh ra.
"Hắn làm bậy, ngươi đừng nói bậy theo." Nàng ấy trách cứ nói.
Lan Lan hì hì cười, nói: "Trương tướng quân đều nhờ người tới
cầu hôn, há là làm bậy. Dung thẩm không biết, bà mối kia khen
ngươi đến giống như hoa đấy."