Đọc những từ đó dịu dàng, thiện lương, có cách quản gia, kiên
cường dũng cảm một lần.
Cố Thư Dung nghe được trên mặt đỏ bừng, vô cùng xấu hổ:
"Thật sự là nói bậy!"
Trong miệng bà mối, thật sự là một chữ cũng không thể tin.
Cố Thư Dung nghe nhiều người nói nàng lớn tuổi, chậm trễ, nói
đáng tiếc, chưa từng nghe người ta khen như thế.
Trên mặt nóng rát, đứng dậy che miệng Lan Lan: "Không được
bướng bỉnh!"
Lan Lan cười hì hì chạy đi.
Cố Thư Dung dậm chân.
Trương bà mối nói đến miệng khô lưỡi khô ở Cố gia, lại chưa
được Cố gia gật đầu, trong lòng rất là kinh ngạc. Theo bà ta, đây
là chuyện tốt bánh có nhân từ bầu trời rơi xuống, tuổi của đại
nương tử Cố gia kia đều bao lớn rồi, gặp phải một Trương gia yêu
thích cổ quái, nhìn trúng nàng ấy, lại không nhanh gật đầu, còn
rụt rè?
Nhưng Trần Bảo Âm bưng trà tiễn khách, bà ta đành phải
đứng dậy cáo từ. Loại chuyện làm mai này, không đến ba năm
làm thì không nói tiếp được, bà ta đã sớm quen.
"Phu nhân suy xét lại." Trước khi đi, trương bà mối lại khen
một lần nữa: "Đây chính là một việc hôn nhân cực tốt."
Trần Bảo Âm mỉm cười, khách khí tiễn bà ta rời đi, sau đó đi
vào phòng Cố Thư Dung.
"Tỷ tỷ." Nàng vào cửa nói.
Cố Thư Dung nhìn thấy nàng, xấu hổ không dám ngẩng đầu,
nghiêng người ngồi ở mép giường: "Người đi rồi?"
"Đi rồi." Trần Bảo Âm nói, ngồi ở mép giường nàng ấy: "Tỷ tỷ
nghĩ như thế nào?"
Trương Cẩn Nhược đều nhờ người tới cầu hôn, lại là quan môi,
cho thấy không phải trêu đùa người. Gia thế, phẩm mạo của hắn
đều không kém, Cố Thư Dung nghĩ như thế nào?
"Ta nói thật với ngươi." Cố Thư Dung cúi đầu, rất là cô đơn:
"Ta với hắn, thật sự không xứng đôi."
Phàm là nhỏ hơn nàng bốn năm tuổi, cũng dám đồng ý.
Cố Thư Dung suy nghĩ một chút, thương tâm nói không nên
lời. Sao nàng ấy lớn tuổi như vậy? Nếu gặp được hắn sớm hơn
mấy năm thì thật tốt!
Nhưng nàng lại nghĩ, gặp được hắn sớm mấy năm, nàng cũng
là lớn hơn hắn gần mười tuổi, bọn họ vẫn không xứng đôi.
Đây thậm chí không thể trách Phương Tấn Nhược. Dù là không
có Phương Tấn Nhược chậm trễ nàng, nàng và Trương Cẩn
Nhược cũng là không được.
"Tỷ tỷ sợ cái gì?" Trần Bảo Âm hỏi.
Cố Thư Dung ở chung với nàng mấy năm nay, sớm đã là người
một nhà, cũng không sợ mất mặt, nói lời thật lòng với nàng: "Hắn
mới hơn hai mươi, cả đời này còn dài. Nam nhân đều yêu thích
nhan sắc, ta... Ta như vậy... Hắn không đến mấy năm sẽ hối
hận."
Trần Bảo Âm rũ mắt suy nghĩ, bỗng nhiên cười nói: "Này có gì
khó? Đợi hắn ghét, ta tự xin xuống, về nhà ta nuôi tỷ!"
Cố Thư Dung ngạc nhiên.
"Dù sao có hại không phải là ta." Trần Bảo Âm lại nói: "Hắn là
Đại tướng quân trẻ tuổi oai hùng, tỷ tỷ, ta và hắn qua một năm
thì lãi một năm, qua hai năm thì lãi hai năm."
Nàng chớp mắt.
Cố Thư Dung nghe được vừa buồn cười, lại cảm động. Bảo Âm
có thể nghĩ ra biện pháp như vậy khuyên nàng, thật sự là làm khó
nàng.
Nàng có tài đức gì, có đệ muội tốt như vậy.
Tuy Bảo Âm nói biện pháp này rất hoang đường, nhưng cẩn
thận nghĩ lại, Cố Thư Dung lại không sợ hãi nữa.
"Ta chiếm tiện nghi của người, sẽ bị người chọc cột sống
mắng." Nàng ấy cúi đầu lại nói.
Nàng lớn hơn Trương Cẩn Nhược nhiều như vậy, cũng không
có tài danh gì, chỉ là một phụ nhân vô cùng tầm thường, truyền
ra, không biết bao nhiêu người mắng nàng sau lưng.
Cố Thư Dung mua đồ ăn thường xuyên nghe được người ta
nói, Uy Viễn tướng quân anh dũng như thế nào, uy phong như
thế nào, rất nhiều cô nương trẻ tuổi đều sùng bái hắn ở trong
lòng, khuynh mộ hắn. Kết quả, nàng một gái lỡ thì hái được hoa
như vậy, chắc chắn có người mắng nàng không biết xấu hổ.
"Tỷ tỷ sợ người ta nói?" Trần Bảo Âm nhướng cao mày, miệng
lưỡi kinh ngạc: "Chẳng lẽ hiện tại không ai nghị luận tỷ tỷ?"
Cố Thư Dung sửng sốt, ngẩng đầu.