Tuy trong phủ không có hạ nhân gì, nơi này cũng không ai
nhìn chằm chằm, nhưng... Rõ như ban ngày, rất xấu hổ!
"Không bỏ." Trương Cẩn Nhược nói, cúi người ôm chặt nàng,
rũ mí mắt xuống, khóe miệng lại cong lên cao: "Ta không biết xấu
hổ, nếu người khác lại nói tiếp, đương nhiên không liên quan đến
a tỷ."
Cố Thư Dung vừa tức giận, vừa buồn cười.
Từ khi sau ngày này, Trương Cẩn Nhược tới Cố gia cần mẫn rất
nhiều.
"Sao ngươi lại tới nữa?" Cố Thư Dung rất không có biện pháp
với hắn, hiện tại đã hai người đã có hôn ước, vẫn phải chú ý một
chút, hắn chạy thường xuyên như vậy, khiến người chê cười.
Trương Cẩn Nhược oan ức nói: "Nhà ta không có trưởng bối,
hôn sự đều là chính ta xử lý, ta vội đến đều không có thời gian
nấu cơm, chỉ là tới ăn bữa cơm mà thôi, chẳng lẽ là a tỷ ghét bỏ
ta?"
Cố Thư Dung cứng họng.
Nói thật giống như hắn sẽ nấu cơm vậy.
Nhưng nếu hắn nói bậy, thí dụ như nhớ nàng, nàng còn có thể
dạy dỗ lại. Nhưng hắn lại bán đáng thương, khiến Cố Thư Dung á
khẩu không trả lời được.
"Ta đây giao tiền cơm cho đệ đệ đệ muội, được không?"
Trương Cẩn Nhược lại nói.
Cố Thư Dung lườm hắn một cái: "Giao cái gì giao, bớt mất mặt
đi." Thiếu hắn một miếng ăn không được sao?
Cứ như vậy, Trương Cẩn Nhược càng thêm quang minh chính
đại tới ăn cơm, lúc quá mức nhất một ngày ăn ba bữa.
Chọc đến người hầu trong phủ chậc chậc bảo lạ: "Cô gia tương
lai của chúng ta, là một người có ý tứ."
Cố Thư Dung rất xấu hổ, đơn giản không gặp hắn, tùy hắn
đến, chính là không để ý tới hắn.
Hôn kỳ định ở ba tháng sau, nàng phải gấp gáp chế tạo giá y,
cũng không có nhiều thời gian để ý đến hắn.
Nhưng Trương Cẩn Nhược vẫn tới, đối tượng hắn lấy lòng biến
thành Lan Lan và bảo đản nhi.
Thường xuyên mang cho hai tỷ muội tượng đất, trúc mã, con
quay, đồ chơi làm bằng đường. Không đáng giá bao nhiêu tiền,
nhưng hình thức luôn là khó gặp trên thị trường, mới mẻ lại đẹp,
dỗ đến hai tỷ muội đều rất thích hắn.
Chỉ chớp mắt, hôn kỳ đã tới.
Ngày này, thời tiết khó được trong xanh, một làn gió cũng đều
không có, khiến cho không khí trời đông giá rét lạnh thấu xương
đều rút đi vài phần.
Cố Thư Dung ngồi ở trước bàn trang điểm, do thái thái toàn
phúc chải đầu cho nàng.
Mời chính là một vị lão thái thái nhà bên, tóc đã trắng hết,
nhưng thân thể khỏe mạnh, ánh mắt cũng tốt.
Bà ấy chải tóc cho Cố Thư Dung, trong miệng vui sướng hát:
"Một chải đầu đến cuối, phú quý không cần buồn
Hai chải đầu đến cuối, không bệnh lại không lo
Ba chải đầu đến cuối cùng, nhiều con lại sống lâu..."
Cố Thư Dung rũ mắt, nghe tiếng nói chuyện ngoài cửa sổ, tư
vị trong lòng đủ loại kích động, hốc mắt ẩm lại ướt.
Hôm nay là ngày thành thân của nàng, hàng xóm đều tới hỗ
trợ.
Phía trên Cố gia không có trưởng bối, nên đều mời người Trần
gia đến tọa trấn, coi như người nương gia. Giờ phút này, Đỗ Kim
Hoa ở bên ngoài nói chuyện với người ta, giọng rất lớn:
"Đúng vậy, đại tỷ nàng chính là người có phúc khí, nếu không
sao có thể gả đến tốt như vậy? Ông trời phù hộ người tốt!"
"Ngài nói đúng, làm người mà, tâm phải tốt. Đại tỷ nàng khác
không nói, tâm địa là tốt nhất!"
"Lúc trước Trần gia thôn ở chúng ta, ai mà không nói nàng là
cô nương tốt? Vừa cần mẫn, lại có khả năng, còn khéo tay, đều
thích ngồi chung nói chuyện với nàng."
"Nàng lo cho đệ đệ thành người, đệ đệ cảm nhớ ân tình của
nàng, của hồi môn ứng phó thật dày, ai cũng đừng nhìn nàng
không làm nổi."
Tiền Bích Hà và Tôn Ngũ Nương tự nhiên cũng tới, giúp đỡ
chiêu đãi khách nhân.
Người trong nhà đều tới, không chỉ đại bá, đại bá nương đều
tới, dù sao không thiếu chỗ ở, trong nhà rất lớn đấy.
"Tiểu Dung chính là một nữ nhân tốt, hương thân trong thôn
ta biết nàng muốn gả cho người ta, đều thật sự cao hứng, mỗi
người đều thêm tiền mừng, để chúng ta mang cho nàng."