"Lúc trước nàng dạy nhóm nữ oa thêu thùa, mấy cô nương
đều gả cho người, còn cố ý trở về, lấy giày vớ khăn làm ra, bảo
chúng ta mang tới, không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng đều là
tâm ý."
"Vì sao chúng ta chạy thật xa tới? Ca tẩu Bảo Âm nàng mở cửa
hàng ở trấn trên, nói đóng cửa là đóng cửa, vì sao? Còn không
phải tới chống lưng cho nàng ấy. Khiến người đều biết, Tiểu Dung
không phải không ai nhớ thương, chúng ta đều là thân nhân của
nàng, Đại tướng quân cũng đừng nghĩ khinh thường nàng ấy."
Cố Thư Dung ngồi ở trong phòng, ngoài cửa sổ tiếng lớn giọng
đan chéo vào tiếng xướng phúc phía sau, khiến nàng không cầm
lòng được mà rơi lệ.
"Cô nương, lúc này ngươi khóc không quan trọng, chờ lát nữa
trang điểm, có thể không dễ rớt nước mắt đâu."
Cố Thư Dung mím môi, nức nở nói: "Vâng."
Chải đầu, vấn tóc, trang điểm.
Trời dần sáng, tiếng khua chiêng gõ trống dần truyền đến,
càng ngày càng gần.
Tiểu hài tử cười đùa ầm ĩ, ra ra vào vào, tăng thêm không khí
sung sướng lại hồn nhiên cho tòa nhà này.
Trương Cẩn Nhược cưỡi ngựa tới đón thân.
Hắn là tướng quân, vào cửa tự nhiên phải kiểm tra võ nghệ
của hắn. Bọn nhỏ ở quê, Ngưu Đản, Thạch Đầu, đúng là tiểu tử
choai choai, bọn nhỏ hàng xóm giống nghé con phân cao thấp với
hắn. Bốn năm hài tử đều treo trên người hắn, cũng không nề hà
hắn nửa phần, tức khắc bội phục không thôi.
Lại vào cửa, chính là Cố Đình Viễn và nhóm đồng liêu quan hệ
tốt của hắn kiểm tra tài văn chương của Trương Cẩn Nhược.
Trương Cẩn Nhược xuất thân không tồi, nhưng hắn chưa từng
dụng công, bị nạn không làm được, liên tục ôm tay xin khoan
dung. Lại phát chút lời thề, nhận lời đối xử tốt với thê tử, mới để
hắn đi vào.
"Bảo Âm." Nghe tiếng hoan hô bên ngoài càng ngày càng gần,
Cố Thư Dung bỗng nhiên nắm chặt tay bên cạnh: "Ta, ta không
muốn gả đi."
Có lẽ Trương Cẩn Nhược thật sự rất tốt, nhưng nàng ở Cố gia,
cũng trôi qua rất tốt. Vì sao thế nào cũng phải gả chồng? Nàng
không muốn gả đi, không muốn rời khỏi đệ đệ, Bảo Âm, bảo đản
nhi.
Trần Bảo Âm nắm lấy tay nàng ấy, hiểu ra nàng ấy bỗng nhiên
thay đổi, bởi vì lúc ấy nàng cũng như thế. Cúi người nói ở bên tai
nàng ấy: "Tỷ tỷ, trước khi gả đi, trải qua cuộc sống xuất giá mấy
ngày, mới mẻ đủ rồi thì trở về."
"Phía trên tỷ không có công bà, chỉ có một mình Trương Cẩn
Nhược, hắn lại nghe tỷ, tỷ muốn trở về khi nào, ở bao lâu, còn
không phải là tỷ định đoạt?"
Nàng nói những lời này, nếu để người có tuổi nghe thấy, một
hai sẽ mắng nàng không ra hồn. Nhưng khéo, lúc này trước mặt
hai người cũng không có người, ngay cả Đỗ Kim Hoa đều ở bên
ngoài chiêu đãi khách nhân, cũng không ai quản nàng.
Cố Thư Dung nghe xong lời này, lại được trấn an vài phần,
không khẩn trương nữa, tuy còn hơi run, nhưng rốt cuộc không
nói không muốn xuất giá nữa.
Nàng ấy bị Cố Đình Viễn cõng ra cửa.
Cảm nhận được bước chân vững vàng của đệ đệ, nghe giọng
nói trầm thấp hữu lực của hắn: "Tỷ tỷ, ta sẽ dụng công đi lên,
làm quan lớn, khiến đời này Trương Cẩn Nhược không dám bắt
nạt tỷ."
Cố Thư Dung nghe xong, nháy mắt nước mắt rơi xuống, nàng
ôm lấy cổ hắn nói: "A Viễn, làm quan lớn hay không không quan
trọng, đệ phải bình an an, sống tốt với Bảo Âm."
Nàng nuôi nấng đệ đệ lớn lên, không nghĩ hắn có nhiều tiền
đồ. Theo Cố Thư Dung nghĩ, đệ đệ đọc sách có thể làm quan,
cũng đã rất tốt. Làm quan lớn? Nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đủ loại tư vị chìm nổi cuồn cuộn ở trong ngực, Cố Thư Dung
buồn bã, thương cảm, bàng hoàng, chờ mong, rốt cuộc ngồi trên
kiệu hoa, ở trong sáo diễn tấu và trống, vào cửa Trương gia.
Vì thu lễ, Trương Cẩn Nhược an bài hôn lễ ở Uy Viễn tướng
quân phủ.
Đã trải qua cả ngày bận rộn và chờ đợi, các tân khách lục tục
tan đi, thời khắc thuộc về tân lang quan và tân nương tử đã đến.