"Là chuyện kia." Trần Nhị Lang nói, đẩy Lan Lan ra, dọn băng
ghế nhoe ngồi xuống ở bên người nàng: "Tòa nhà muội không ở
kia, cho ta thuê được không?"
Hiện tại tòa nhà này của Cố gia là Hoàng Thượng thưởng,
trước khi dọn vào, bọn họ đã mua một tòa nhà.
"Giữ cho huynh đó." Trần Bảo Âm mỉm cười: "Vẫn luôn không
cho người ta thuê đâu."
Nhà không người ở, thời gian lâu rồi dễ dàng hỏng. Bởi vậy tuy
chưa thuê, lại thường xuyên gọi người hầu qua quét tước.
"Thật sáo?" Trần Nhị Lang nghe xong, lập tức cảm động hỏng
rồi: "Bảo Nha Nhi, muội thật tốt với nhị ca."
Việc này vẫn là hơn hai năm trước, Trần Nhị Lang đưa Đỗ Kim
Hoa tới thăm Bảo Nha Nhi, đã nhắc qua với Bảo Nha Nhi. Không
nghĩ tới, muội muội vẫn luôn giữ cho hắn.
"Sao? Tới kinh thành?" Tôn Ngũ Nương lấy hạt dưa ném vào
sau gáy của hắn: "không phải chàng nói với ta rồi sao, Trần Nhị
Lang, chàng đánh chủ ý gì?"
Trần Nhị Lang quay đầu, cười hắc hắc: "Kinh thành không tốt
sao? Nàng không muốn tới sao?"
Tôn Ngũ Nương nào có không muốn tới? Đại tẩu đã tới kinh
thành, cả nhà đều đã tới kinh thành, chỉ có nàng chưa đến thôi.
Lúc trước Bảo Nha Nhi sinh hài tử, nàng cũng muốn đến, nhưng
đại tẩu và hài tử muốn người chăm sóc, nàng cũng chưa tới.
Nàng cũng chính là người tâm rộng, không so đo. Đổi tức phụ
khác đã sớm chửi đổng. Tôn Ngũ Nương nghĩ thầm, hừ một
tiếng: "Chúng ta tới kinh thành, Kim Lai Ngân Lai thì sao?"
Trần Nhị Lang nói: "Ở nhà đọc sách! Đi theo nương ta, nương
ta cũng sẽ không phóng túng bọn họ."
Đỗ Kim Hoa liếc nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
Bà sớm nhìn ra tâm tư của tiểu nhi tử. Vốn đã sớm muốn đến
kinh thành, nhưng tức phụ lão đại sinh con, tinh lực vô dụng, làm
ăn trấn trên phải có người giúp đỡ.
Hiện giờ là làm ăn trấn trên vững chắc, cửa hàng cũng đã mở,
gọi lão nhân đi dọn chén rửa chén là được. Về phần tính sổ gì,
Tiền Bích Hà tự mình là có thể làm.
Trần Nhị Lang không muốn làm mãi với ca tẩu, phối liệu đều là
đại tẩu làm ra, tính ra là đại phòng mua bán, tuy đại ca không
ngại, nhưng Trần Nhị Lang không vui như vậy.
Hắn muốn tự mình mua bán, mà hiện tại hắn cũng nhìn ra
chút cách thức, cho nên muốn tới kinh thành thử xem. Vốn khó
nhất chính là trời xa đất lạ, nhưng ai bảo hắn mệnh tốt, có muội
muội ở kinh thành, còn có tòa nhà trống chứ?
"Kim Lai Ngân Lai có thể ở kinh thành bái tiên sinh." Lúc này,
Cố Đình Viễn lên tiếng, hắn nâng đôi mắt lên nhìn qua, vẻ mặt ôn
nhuận: "Hiện tại nhà ta bắt đầu nhờ tiên sinh."
Kim Lai mười tuổi, Ngân Lai tám tuổi, nếu cơ sở vững chắc, ở
kinh thành có thể bái tiên sinh không tồi.
Trần Bảo Âm không nhắc đến, nhưng ban đầu nói hắn tới dạy
hai đứa nhỏ.
Hiện tại hắn ở Hàn Lâm Viện, thật sự bận rộn, làm tiên sinh
cho hai đứa nhỏ tạm thời còn được, thầy trò thật sự thì khó khăn.
Cho dù mỗi ngày hắn cố gắng về nhà sớm chút, nhưng còn bảo
đản nhi thì sao, Trần Bảo Âm càng muốn hắn làm bạn với bảo
đản nhi, mà không phải dạy hai chất tử.
Đỗ Kim Hoa nói đúng, nàng có hài tử của mình, hai chất nhi sẽ
xếp phía sau.
"Vậy ta đều chuyển đến kinh thành?" Tôn Ngũ Nương ngây
ngẩn cả người, nhìn Đỗ Kim Hoa, lại nhìn Tiền Bích Hà: "Phụ mẫu
ta làm sao bây giờ?"
Đại ca đại tẩu là không thể tới, bọn họ ở trấn trên có cửa
hàng, phụ mẫu thì sao?
"Ngươi quản lão nương?" Đỗ Kim Hoa nhấc mí mắt lên nhìn
nàng một cái: "Ngươi muốn tới thì tới, không tới thì thôi. Trước
tiên nói đã, nếu ngươi ở tòa nhà của Bảo Nha Nhi, không thể ở
không."
Tôn Ngũ Nương oan ức nói: "Nương, nương nghĩ con thành
người nào vậy?"
Trần Bảo Âm cười nói: "Không tính ở không, tòa nhà trống kia
cũng là trống không, lâu không có người ở ngược lại sẽ hỏng. Có
ca tẩu ở thêm nhân khí, ngược lại rất tốt."
Đỗ Kim Hoa liếc nàng một cái: "Tùy các ngươi."