Đêm dần dần tốt, bọn nhỏ đều bắt đầu ngáp, mí mắt bảo đản
nhi đã không mở ra được, xoắn cơ thể tìm nương ôm. Đại bá
nương đấm đấm eo, đứng dậy nói: "Không được, không chịu
được nữa, ta đi nghỉ, ngày mai nói tiếp."
"Được, nghỉ đi." Đỗ Kim Hoa cũng đứng dậy nói.
Trần Bảo Âm ôm bảo đản nhi không lên, chỉ gọi người hầu tới:
"Giường đệm đều thu thập xong chưa?"
Người hầu đáp: "Đã sớm thu thập xong, nước ấm cũng rót
xong, chỉ chờ nhóm lão thái gia, lão thái thái nghỉ tạm."
Nghe được lão thái gia và lão thái thái, eo Trần Hữu Phúc
trong nháy mắt thẳng thắn, Đỗ Kim Hoa lại run run cánh tay, răng
cũng lên men.
Trần Bảo Âm mỉm cười, ôn hóa nói: "Được, hầu hạ lão thái gia,
lão thái thái đi thôi."
Lần này, lập tức có quan gia phô trương thân thích, mọi người
vui vẻ câu thúc đều đi nghỉ tạm.
Nói là ngày mai nói tiếp, nhưng mọi người không tính ở kinh
thành lâu lắm.
Phồn hoa mê mắt người, cũng loạn nhân tâm. Nếu ở tiếp mấy
ngày, sẽ không muốn trở lại nơi nghèo khổ như Trần gia thôn.
Trần Bảo Âm dẫn theo các thân nhân di chuyển ở trên đường
náo nhiệt nhất kinh thành, mua cho mỗi người bộ trang sức, chọn
vải vóc, lại ở đại tửu lâu ăn bữa cơm.
Đời này đại bá nương xem như lần đầu ăn uống ở kinh thành,
bà ấy nắm tay Trần Bảo Âm, cảm khái nói: "Bảo Nha Nhi, ngươi
khiến đại bá nương mở rộng tầm mắt."
"Ngài đó, có rảnh thường tới." Trần Bảo Âm cười nói.
Đại bá nương nhìn Đỗ Kim Hoa, nói: "Nương ngươi đều không
thể thường tới, đừng nói chúng ta."
Trần Bảo Âm thầm nghĩ, sau khi nàng có bảo đản nhi, cũng
không nhớ Đỗ Kim Hoa như vậy. Nhưng vẫn muốn ở cùng một
chỗ, bảo đản nhi có nương, nàng Bảo Nha Nhi cũng muốn có
nương!
Chỉ là ở chung một chỗ, khó tránh khỏi Đỗ Kim Hoa nhắc mãi.
Thí dụ như, phải cho bảo đản nhi thêm một đệ đệ, sớm khai chi
tán diệp cho Cố gia.
Ở gần thì ngại, ở xa thì nhớ. Nếu không để nương và nhị ca
nhị tẩu ở chung với nhau? Vậy không được, nàng nhanh âm thầm
lắc đầu, phụ mẫu không bỏ được đại ca đại tẩu.
Vậy qua mấy năm nữa, đại ca đại tẩu cũng tới kinh thành
buôn bán? Người một nhà đều dọn đến kinh thành? Cũng không
thỏa đáng, phụ thân không bỏ được những đồng ruộng đó.
Hơn nữa, trừ phi chính bọn họ có bản lĩnh mua nhà cửa, bằng
không toàn gia đều ở nhà cửa của nữ nhi nữ tế, bọn họ không có
mặt mũ.
Ai vui vẻ khi ở trong nhà của người khác? Chỉ có thể chờ một
chút, chờ Kim Lai Ngân Lai có tiền đồ, đặt mua đại trạch viện,
người một nhà không phân gia, ở chung một chỗ.
"Bảo Nha Nhi, đại tẩu xin muội một chuyện." Buổi tối, Tiền
Bích Hà tìm Trần Bảo Âm.
Trần Bảo Âm hỏi nàng: "Đại tẩu có chuyện nói là được, nói cái
gì xin hay không, khách khí."
"Haiz." Tiền Bích Hà thở dài: "Ngươi luôn nói như thế, nhưng
mặc dù là người một nhà, cũng đều có tới có lui. Chỉ là hiện giờ
ngươi đi được càng thêm xa, chúng ta muốn giúp ngươi, trả lại ân
tình cho ngươi, cũng không biết trả lại như thế nào."
Nghe xong lời này của nàng ấy, Trần Bảo Âm lại cười: "Có thể
thấy được đại tẩu là thật tình nghĩ cho ta. Dứt lời, chuyện gì khiến
ngươi lo lắng như vậy?"
"Vậy ta nói." Tiền Bích Hà hơi xấu hổ, khẽ dời tầm mắt đi, nắm
tay áo: "Là Lan Lan, hiện giờ nó đã lớn, cũng mau tới tuổi tác làm
mai. Bảo Nha Nhi, ta... từ trước ta không tốt với Lan Lan, lòng ta
thiên vị nàng. Ta tưởng tìm cho nàng một nhà tốt, nhưng ta..."
Trần Bảo Âm hiểu rõ.
"Mấy năm nay Lan Lan vẫn luôn ở bên người ta, giúp ta rất
nhiều việc, nếu đại tẩu không nhắc đến, vốn dĩ ta cũng tính tìm
cơ hội nói một câu." Nàng nói với đại tẩu: "Lan Lan là hài tử
ngoan, tâm tính tốt, lại thông tuệ, ta muốn thu xếp hôn sự cho
nàng, lại lo lắng đại tẩu chê bàn tay ta dài. Hiện giờ đại tẩu nói
như vậy, khiến ta thở phào nhẹ nhõm."