Tiền Bích Hà nghe xong, vội nói: "Sao lại chê ngươi? Bảo Nha
Nhi, trong lòng đại tẩu chỉ có cảm kích."
Nàng vừa áy náy lại cảm kích, cúi đầu chảy nước mắt xuống:
"Bảo Nha Nhi, ngươi không biết đại tẩu cảm kích ngươi nhiều thế
nào đâu."
Ban đầu nàng trôi qua ngày tháng gì? Nản lòng thoái chí, Là
Bảo Nha Nhi nói, thà rằng bán ngọc, cũng phải chữa bệnh cho
nàng. Hiện tại, nàng sinh nhi tử, Bảo Nha Nhi còn thu xếp hôn sự
của nữ nhi cho nàng.
"Ta là người một nhà." Trần Bảo Âm cầm khăn đưa qua, ôn
nhu nói.
Nàng không quên được trước khi trở lại Trần gia đã mơ giấc
mộng kia. Rất nhiều cảnh tượng đã mơ hồ, tỷ như nàng làm trời
làm đất, người ghét quỷ ghét như thế nào. Nhưng nàng nhớ rõ,
nàng điên rồi bị đưa về nhà, là đại tẩu khô gầy trầm mặc mà
chăm sóc cho nàng, không nửa câu oán hận.
"Đại tẩu không có gì khác, mấy năm nay tích cóp chút tiền..."
Tiền Bích Hà lấy ra một túi tiền từ trong tay áo: "Bảo Nha Nhi,
chuyện của Lan Lan làm phiền ngươi để bụng nhiều hơn."
"Đại tẩu làm gì vậy? Không phải ta là cô cô của Lan Lan sao?"
Trần Bảo Âm không chịu nhận.
Nhưng Tiền Bích Hà kiên trì đưa, nàng cúi đầu đỏ mặt nói:
"Ngươi không thu, có phải chê ít hay không? Nhưng đại tẩu chỉ có
thế này."
Trần Bảo Âm cạn lời đành phải nhận, âm thầm nghĩ, đến lúc
đó thêm của hồi môn cho Lan Lan là được.
Hai người đang nói chuyện, Tôn Ngũ Nương lại tới tìm Trần
Bảo Âm nói chuyện.
Nàng không có việc gì, Kim Lai Ngân Lai có thể đọc sách thì
đọc, đọc không ra cũng không sao, không thể thiếu nàng bữa
cơm ăn. Làm ăn ở kinh thành có thể làm thì làm, không thể làm
thì về nhà, không thể thiếu nàng bữa thịt ăn.
Lôi kéo Trần Bảo Âm nói chút nhàn thoại. Nói ngày thường
trong nhà làm cái gì, nương lải nhải nàng, bà ba hoa nào nói gì bị
nàng mắng, lại nói mình thấy già rồi, khóe mắt có nếp nhăn vân
vân.
Trần Bảo Âm chỉ cười, lặng lẽ tặng nàng hai hộp dưỡng da.
Hai người trao đổi kinh nghiệm ngự phu. Cuối cùng, Tôn Ngũ
Nương do dự vẫn dạy nàng vài câu "kinh nghiệm sinh nhi tử".
Trần Bảo Âm nghe mặt đều đỏ lên. Nghĩ thầm, chờ tiễn các thân
nhân đi, rất nhiều chuyện bận rộn xong, dưới nhàn rỗi, cũng có
thể thử với Cố Đình Viễn.
Sáng sớm ngày thứ ba, tiễn đám người Đỗ Kim Hoa đi.
Nghỉ tạm, Cố Thư Dung tới, hôm nay là nàng hồi môn.
Trần Bảo Âm nhìn, mặt nàng ấy đầy sắc hồng, ánh mắt sáng
rọi, tinh thần rất tốt, vô cùng yên tâm.
"Tỷ tỷ." Nàng tiến lên nắm lấy tay Cố Thư Dung.
Cố Thư Dung mỉm cười, nghe thấy câu đầu tiên của nàng
chính là: "Ta rất tốt."
Trương Cẩn Nhược săn sóc ngoài dự đoán, không chỉ có săn
sóc, còn nghe lời.
Buổi sáng nàng làm cơm, bảo hắn ăn cái gì hắn sẽ ăn cái đó.
Cho hắn bao nhiêu hắn sẽ ăn bấy nhiêu. Chỉ chén đĩa lát gừng,
hoa tiêu, đều ăn vào bụng, vô cùng ngốc.
Trần Bảo Âm cười: "Vậy là tốt rồi."
Cố Thư Dung lại nói một chuyện với nàng: "Hôm qua, ta và
Trương Cẩn Nhược đã dọn ra Uy Viễn tướng quân phủ."
Trương Cẩn Nhược ngại phủ đệ kia vừa lớn lại không tiện, trừ
đẹp không đúng tí nào. Cố Thư Dung cũng không thích lớn, nàng
càng thích tòa tiểu viện bên ngoài kia, tinh xảo lả lướt, ở khiến
người an tâm.
"Ta vốn nghĩ tới mấy ngày dọn ra, hắn lại nói, làm cái gì phải
qua mấy ngày, dọn luôn."
Sau đó, dọn đi rồi.
"Ta hỏi hắn, vạn nhất có người tới bái phỏng, làm sao bây
giờ?" Cố Thư Dung lại nói: "Hắn nói, nếu ai muốn bái phỏng, đưa
thiếp mời là được. Thiệp đưa đến nhà đệ đệ, một kiểu hai phần."
Một tư thế "Muốn thân cận với lão tử, không thể quên bà con
nghèo của lão tử". Cố Thư Dung tức giận, nói: "Nhà ta là bà con
nghèo sao? Khiến hắn ngông cuồng."
Trần Bảo Âm ngửa đầu cười to.
Trương Cẩn Nhược này, thật thú vị.
"Hắn chính là sợ người bắt nạt tỷ, bảo ta chăm sóc tỷ đấy."
Ngừng cười, nàng lấy khăn lau nước mắt nói.
Cố Thư Dung mím môi, gương mặt ửng hồng.
"Làm khó hắn để mắt ta." Trần Bảo Âm nắm khăn, lông mày
nhướng cao: "Yên tâm, sẽ không khiến hắn thất vọng là được."
Cố Thư Dung không khỏi nắm chặt tay nàng, cúi đầu nhẹ
giọng: "Ta mới là tỷ tỷ, lại bảo ngươi chăm sóc ta."
Nàng ấy là nữ tử xuất thân bình dân, để nàng và một đám
quan thái thái lui tới, nàng ấy phát khiếp ở đáy lòng. Bảo Âm
nguyện ý dẫn theo nàng ấy, nàng ấy thở phào một hơi.
"Ai chăm sóc tỷ? Ta trèo cao tướng quân phủ, không hầu hạ
được phu nhân tướng quân?" Trần Bảo Âm cười nói.
Cố Thư Dung bực mình, duỗi tay nhéo nàng: "Ngươi bỡn cợt!"
Trần Bảo Âm cười chạy đi: "Phu nhân Tướng quân bắt nạt
người!"
Từ khi Cố Thư Dung và Trương Cẩn Nhược thành hôn, cuộc
sống trôi qua đến thích ý thanh thản.
Trương Cẩn Nhược là võ tướng, lúc không đánh giặc, hắn
không có chuyện gì, đều có rất nhiều thời gian dỗ lão bà.
Hắn thường thường dẫn theo Cố Thư Dung đi cưỡi ngựa, đi
săn, câu cá, làm như biết nàng không am hiểu ở chung với các
quý nhân, hắn sẽ dẫn nàng đi chỗ phong cảnh tự nhiên chơi,
không giao tiếp với người, chỉ lên núi, du ngoạn hồ.
Không bao lâu, Cố Thư Dung bị hắn nuôi ra hai phần đẫy đà,
da thịt trong trắng lộ hồng, cả người tinh thần toả sáng, thoạt
nhìn thật tốt.
"Lúc trước là chúng ta bạc đãi tỷ." Gặp lại, Trần Bảo Âm nhìn
bộ dáng của tỷ tỷ, không khỏi thở dài.
Cố Thư Dung vội nói: "Đây là nói cái gì? Các ngươi bạc đãi ta
bao giờ?"
"Trước khi tỷ xuất giá, cũng không có tinh khí thần như vậy."
Trần Bảo Âm nói.
Trên mặt Cố Thư Dung ửng đỏ, thấp giọng nói: "Không trách
các ngươi, là ta, ta tự mình luẩn quẩn trong lòng."
Lúc trước nàng có tâm sự, đâu giống hiện tại?
"Mặc kệ thế nào, thấy tỷ như vậy, chúng ta đều yên tâm." Trần
Bảo Âm nắm tay nàng ấy nói.
Nàng ấy có ân với Cố Đình Viễn, người lại rất tốt, có thể trôi
qua như ý, thật khiến người vui mừng từ đáy lòng.
Cố Thư Dung mím môi, xấu hổ cúi đầu: "Ừ."
Đảo mắt tới cuối năm.
Ngày này, Trần Bảo Âm đang ngồi xuất thần ở bên cửa sổ, đã
nghe được hạ nhân tới báo: "Thái thái, có thư."
"A? Lấy lại đây."
Nhận thư từ trong tay người hầu, nhìn thấy chữ trên phong
thư, tinh thần lập tức chấn động, vội mở ra.
Thư là Bắc Cương gửi tới, Tào Huyễn nói đã chăm sóc cho
người. Tất nhiên là không có khả năng cẩm y ngọc thực, dù sao
nàng ấy cũng là tội phụ. Nhưng sống có nước ấm uống, cơm
nóng ăn, vẫn là có thể chăm sóc được.
Trần Bảo Âm cầm thư xem nhìn mấy lần, mới lau khóe mắt,
quý trọng mà thu lại.
Chờ Cố Đình Viễn trở về, nàng cho hắn xem thư.
Cố Đình Viễn nói: "Tiểu công gia trượng nghĩa, chúng ta chuẩn
bị lễ năm mới để người đưa đi, cảm ơn hắn."
"Được." Trần Bảo Âm ôm lấy eo hắn, chôn mặt ở hõm vai hắn.
HẾT.