Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 96


Kính viễn vọng có nhiều loại, kính Galileo, kính Kepler… Hạo Thiên chỉ có thể làm một loại đơn giản nhất.

“Với điều kiện của chúng ta thì chỉ có thể làm được hai loại là kính viễn vọng Galileo và Kepler, anh định làm loại nào?” Diệp Ngân hỏi.

“Để tôi suy nghĩ đã! Sắp tới chúng ta phải chuẩn bị đủ thức ăn và nhiều thứ nữa… Chuyện làm kính thì đợi lúc sau hẳn làm!” Hạo Thiên gãi đầu.

Hai loại kính mà Diệp Ngân nói cũng không có khác biệt gì quá lớn.

Thứ nhất, kính Galileo là kính thiên văn khúc xạ, chúng sở hữu một thấu kính lồi và lõm được nối với nhau bằng một ống dài.

Một thị kính quan sát ở phần cuối của thấu kính lồi cho phép mọi người có thể nhìn thấy hình ảnh khúc xạ.

Vào những năm 1608, các nhà sản xuất kính thiên văn người Hà Lan là Hans Lippershey,
Zacharias Janssen và Jacob Metius đã độc lập tạo ra những chiếc kính thiên văn đầu tiên được biết đến của nhân loại.

Sau đó một năm thì Galileo dựa vào đó mà điều chỉnh cũng như phát triển kính viễn vọng này lên tầm cao mới.

Thứ hai,Johannes Kepler dã tạo ra một kính thiên văn hữu ích hơn rất nhiều với một vật kính lồi và một thấu kính thị kính lồi.

Ưu điểm của kính Galileo là công đoạn chế tác đơn giản dễ sử dụng, còn về khuyết điểm là tầm nhìn xa ở mức khá, khó nâng cao chất lượng.

Còn về phần kính Kepler thì ưu việt hơn kính Galileo một chút nhưng nó không phải không có khuyết điểm, hình ảnh mà nó thấy được khá là ảo, bất quá có thể thêm một thấu kính lồi để khắc phục.


Tuy hai loại này có điểm khác nhau nhưng cách chế tạo cũng khá đơn giản, với điều kiện hiện tại thì Hạo Thiên có thể chế tác cả hai loại, nhưng nhắm đến tính vượt trội hơn thì hắn đang nghĩ đến kính Kepler.

Gác lại chuyện làm kính viễn vọng, mọi người ăn uống cho no bụng rồi đi ngủ.

……
Trời vừa sáng sớm, trên đồng cỏ đã xuất hiện bóng dáng của Hạo Thiên đang nhào nặn thứ
gì đó.

Không sai, hắn đang chuẩn bị vật liệu để làm cái bàn trục xoay.

Công việc thì vẫn như mọi ngày, cứ đến giờ ăn thì bọn họ tập trung lại với nhau, cuộc sống mang đầy sự bình yên.

Thời gian cứ thế trôi qua, trong ba ngày này, Hạo Thiên cùng Artemis chăm chỉ đi lấy đất
tiêu rồi chế tạo thuốc nổ đen để làm bom, Diệp Ngân cùng Trúc Diệp Thanh thì làm công việc chế tác thủy tinh và làm gốm, còn các công việc còn lại thì do Lily với Mary đảm nhiệm.

Lúc này, họ cũng tận dụng những khoảng thời gian trống để học loại ngôn ngữ của bộ lạc Hera.

……
Đến ngày thứ tư, Hạo Thiên đã quyết định sẽ làm kính viễn vọng Kepler, hắn cảm giác mình
cũng đã chuẩn bị đầy đủ cho chuyến đi cứu người sắp tới.

“Chúng ta sẽ làm kính Kepler!” Hạo Thiên trong bữa ăn sáng, bất chợt nói ra rồi nhìn về
phía Diệp Ngân nói tiếp: “Về phần khuôn đúc cho thấu kính thì phải nhờ A Ngân
rồi!”
Không có trả lời Hạo Thiên, cô nàng ngồi trầm tư một lúc rồi mới gật đầu, cô
nàng đang hình dung ra công đoạn làm khuôn đúc.

Một lát sau, Diệp Ngân mới trả lời của Hạo Thiên: “Chúng ta cần làm một cái máy kéo phôi!”
Hạo Thiên cũng chỉ gật đầu rồi tiếp tục ăn.

Sau khi ăn uống xong, Hạo Thiên dùng bùn đất nặn thành một khối hình tròn, giống như con quay, việc này là hắn làm theo yêu cầu của Diệp Ngân để chế tạo ra một máy kéo phôi đơn giản.

Diệp Ngân đã lợi dụng chuyển động quay của máy kéo phôi mà dùng các thanh tre cắt một cái hố hình phễu tương đối nhẵn trên phôi bùn, sau đó dùng lá cây để làm nhẵn bề mặt phễu càng nhiều càng tốt, đồng thời ấn cẩn thận vào đầu phễu để chúng càng tròn trĩnh càng tốt.

“Nhiêu đây chắc đủ rồi!” Nhìn Diệp Ngân, Hạo Thiên dùng tay áo lau mồ hôi đang lấm tấm trên mặt cô nàng.

“Cảm ơn!” Diệp Ngân cười rất tươi nhìn hắn.


Bên này Trúc Diệp Thanh có vẻ không vui, nhìn cảnh hai người kia đang tình tứ mà cô nàng muốn đấm cho hai người đó mấy phát, người ta đã cô đơn mà còn bị cho ăn cơm tró.

“Tôi cũng muốn được như vậy!” Trúc Diệp Thanh chạy lại gần Hạo Thiên nũng nịu.

Rơi vào tình huống khó xử, Hạo Thiên cũng chẳng biết mình nên làm gì, hắn đứng như một tảng đá, Diệp Ngân thì lại xử lí rất khôn ngoan, cô nàng nhanh tay thấm mồ hôi cho Trúc Diệp Thanh.

“Xong rồi nè! Hihi!” Diệp Ngân cười.

“Hừ! Không thèm, người ta chỉ muốn được quan tâm một chút mà đã giành chủ quyền rồi à!” Trúc Diệp Thanh giận dỗi bỏ đi.

Hạo Thiên cũng đành chịu, Diệp Ngân thì đi theo năn nỉ, thật ra Trúc Diệp Thanh cũng không phải loại người đáng ghét như vậy, rất nhanh cô nàng đã trở lại tiếp tục làm việc.

Bận việc cả một buổi sáng, Hạo Thiên cùng Diệp Ngân đã làm được sáu cái khuôn đúc, mấy người đều đã mệt mỏi, ăn xong cơm trưa, lại nghỉ ngơi một lúc, mấy người họ sau đó bắt đầu chế tác thấu kính.

Chế tác thấu kính so với chế tác khuôn đúc thì dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ cần đem thủy tinh lỏng đổ vào trong khuôn đúc, sau đó chờ đợi thủy tinh nguội đi là xong việc, công đoạn này tương đối nhẹ nhàng.

Để có một cái kính lồi thì cần phải gộp hai thấu kính lại với nhau, đây là do khuôn đúc mà họ có thể làm được một nửa bên kính lồi.

Trong quá trình làm thấu kính, Hạo Thiên cũng không rảnh rỗi, hắn dùng dao găm đục khoét một đoạn ống tre để làm ống kính.

Cách làm một cái kính hoàn chỉnh rất dễ, chỉ cần lắp ba kính lồi theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, sau đó điều chỉnh khoảng cách để có thế nhìn rõ ở phía xa.

Nếu quá trình này được đo chính xác bằng máy móc hiện đại thì nhanh khỏi bàn, còn làm thô sơ như Hạo Thiên thì công đoạn này khá mất thời gian nhưng may mắn là công đoạn này cũng không quá khó khăn, chỉ cần tập trung điều chỉnh vị trí thấu kính từ từ cho đến khi nhìn rõ, nhìn xa là được.

“Các cô xem này! Như vậy có ổn chưa?” Sau vài phút điều chỉnh, Hạo Thiên cảm giác đã ổn nên cũng đưa cho Diệp Ngân cùng Trúc Diệp Thanh xem.

Diệp Ngân nhẹ nhàng đón lấy từ tay Hạo Thiên, đưa mắt lên nhìn, cảm giác của cô nàng lúc này rất là hưng phấn, bởi vì tầm nhìn cách xa họ hàng trăm mét mà cứ như đang ở rất gần vậy.


“Tuy hình ảnh có chút méo mó nhưng được như thế này là đã quá tốt rồi!” Diệp Ngân trao lại cho Trúc Diệp Thanh.

“Thật sự khá tốt! Tầm nhìn được nhân lên tám chín lần mắt thường có thể nhìn xa được!” Trúc Diệp Thanh khen ngợi khi nhìn thử vào ống kính.

“Vậy thì ổn rồi! So với thời hiện đại thì tôi đã rất hài lòng với thành tựu này rồi!” Hạo Thiên cười cười.

“Artemis cũng xem đi!” Đang bưng giỏ đất tiêu, Artemis giật mình khi nghe Trúc Diệp Thanh gọi, cô bé bỏ xuống rồi đi lại chỗ ba người bọn họ.

“Đây! Nhắm một mắt rồi ngắm nhé!” Trúc Diệp Thanh hướng dẫn Artemis sử dụng kính viễn vọng.

Nhìn thấy cảnh vật ở đằng xa, Artemis không kìm chế được sự phấn khích mà hô lên, Trúc Diệp Thanh cũng phiên dịch lại cho mọi người cùng hiểu.

“Đây là mắt thần sao?” Trúc Diệp Thanh phiên dịch lời của Artemis.

Sau khi hoàn thành việc đo tiêu cự, Hạo Thiên nhanh chóng lấy một đống tre lại rồi dùng dao găm làm thành nhiều đoạn để hoàn thành kính viễn vọng.

Trải qua một quãng thời gian, lúc này trời cũng đã gần tối, Hạo Thiên đã chế tác được ba cái kính viễn vọng, ngoài ra hắn còn làm được sáu cái kính lúp.

Mục đích làm kính lúp của Hạo Thiên không phải là để soi thứ gì mà dùng để đốt lửa, khi ánh sáng hội tụ lại thì sẽ sinh ra nhiệt, cơ chế hoạt động của chai nước lúc trước cũng giống như kính lúp nhưng sẽ tiện lợi hơn trước.

.

Bình Luận (0)
Comment