Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 97


Lý do Hạo Thiên phải làm điều này là để giữ lại số lượng dầu lửa bên trong cái bật lửa, đó là một nguồn tài nguyên không thể tái tạo được, chỉ dùng khi ở trong trường hợp khẩn cấp thì mới dùng tới bật lửa.
Cho nên Hạo Thiên đã làm ra kính lúp để thay thế cho bật lửa, vừa tiết kiệm được tài nguyên, vừa tận dụng được những thứ có tái tạo được.
Trải qua mấy ngày này, chính xác hơn là một tuần lễ, Hạo Thiên cùng mọi người đã chế tác được nhiều thứ, kính viễn vọng, máy điện phân nước, đồ đóng hộp…
Diệp Ngân cũng không làm người thất vọng, trải qua gần ba ngày mài giũa sau, nàng tài nghệ có tiến bộ rất lớn, chế tạo ra tới pha lê bình cùng trên thị trường nhìn thấy, đã không quá lớn khác nhau, hoàn toàn có thể dùng để chế tác đồ hộp.
Mấy ngày vừa qua, người chịu áp lực nhiều nhất và cũng là người quan trọng nhất là Diệp Ngân, cô nàng cũng đã không phụ sự kỳ vọng của mọi người khi tay nghề làm đồ thủy tinh đã được nâng cấp rất nhiều.
Cũng trong mấy ngày này, Diệp Ngân đã chế tác được rất nhiều lọ thủy tinh, nhưng không vì chuyện này mà việc học ngôn ngữ bộ lạc Hera bị sa sút.
Trúc Diệp Thanh, Lily và Mary đều có công việc riêng như khi ai làm xong việc của mình trước thì đều giúp đỡ nhau hoàn thành rồi sắp xếp thời gian cho việc học, trình độ của họ đã có thể giao tiếp đơn giản với Artemis.
Công việc chế tác bom của Hạo Thiên cũng tiến hành rất thuận lợi, đã chế tạo được không ít bom khói và bom choáng.
*** Bom choáng hay lựu đạn gây choáng là một thiết bị nổ ít gây chết người được sử dụng để tạm thời làm mất phương hướng cảm giác của đối thủ.


Nó được thiết kế để tạo ra một tia sáng chói lóa khoảng bảy Mega candela (Mcd) và một tiếng nổ lớn mạnh hơn một trăm bảy mươi decibel (dB).

Nó được sử dụng lần đầu tiên bởi Lực lượng hàng không đặc biệt của Quân đội Anh vào cuối những năm 1970.
Ánh sáng flash kích hoạt trong giây lát tất cả các tế bào cảm quang trong mắt, làm mờ nó trong khoảng năm giây.

Sau đó, các nạn nhân nhận thấy một dư ảnh làm suy yếu tầm ngắm của họ.

Âm lượng cực lớn của vụ nổ cũng gây ra điếc tạm thời ở nạn nhân và cũng làm rối loạn chất lỏng trong tai, gây mất thăng bằng.

Mặc dù có ý định không gây chết người, vụ nổ gây chấn động vẫn có khả năng gây thương tích và nhiệt được tạo ra được biết là có thể làm cháy các vật liệu dễ cháy.

***
Thứ lợi hại nhất mà Hạo Thiên sở hữu lúc này là bom, nên cần phải làm thật nhiều, thứ này có thể khỏa lấp lại chỗ quân số phe đồng minh.
Tuy đất tiêu trong rừng trúc cũng không quá nhiều, Hạo Thiên chỉ làm được mười quả bom nhỏ, hai quả bom choáng, phần còn lại thì để ở nơi trú ẩn, phục vụ cho việc làm lạnh.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, Hạo Thiên quyết định hôm sau sẽ lên đường.
……
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh và Artemis chia tay mọi người rồi hướng về phía đầm lầy mà đi.
Suốt quá trình đi, họ cũng không gặp nhiều trở ngại, về vấn đề sương mù thì Hạo Thiên cũng không phải lo lắng nhiều vì làn sương đã tan bớt.
Và cứ như thế họ đi suốt ba ngày liền, ban ngày thì hướng về phía trước mà đi, ban đêm thì cắm trại ở những chỗ tương đối an toàn.

Trong ba ngày đó, Hạo Thiên mất một ngày để đến được chỗ màn sương và họ đã mất thêm gần nữa ngày để đi xuyên qua màn sương trắng, do tầm nhìn bị hạn chế nên mới có chuyện họ đi chậm như vậy.
Cuối cùng sau mấy ngày vất vả thì sang ngày thứ tư, họ đã ra khỏi đầm lầy…
“Không biết mấy người bộ lạc Hera đang ở đâu nhỉ?” Hạo Thiên đưa mắt nhìn chung quanh rồi hỏi vu vơ.

Trúc Diệp Thanh cùng Artemis nói chuyện với nhau một lúc rồi cô nàng phiên dịch lại cho Hạo Thiên hiểu, thật ra hắn biết Artemis đang nói gì nhưng cố giả vờ mình còn tệ ngôn ngữ này.
“Ở gần bờ biển!” Suy nghĩ vấn đề gì đó, Artemis lại nói tiếp: “Bọn người từ bên ngoài đảo kia đang tìm kiếm thứ gì đó, nên phần bên trong đảo chúng đều chia nhau ra canh giữ, phần rìa bên ngoài thì lâu lắm mới có một đội đi tuần tra!”
Hạo Thiên đứng một bên gật đầu, Trúc Diệp Thanh bắt gặp chuyện này nên có sự hoài nghi trong lòng.
“Anh hiểu Artemis đang nói gì?” Trúc Diệp Thanh tò mò hỏi.
“Hiểu chứ! Mà chỉ một phần…” Hạo Thiên gật đầu nhưng bên trong hắn đang toát mồ hôi.
“Anh thật giỏi! Mới đây mà hiểu được luôn…” Trúc Diệp Thanh tỏ vẻ nghi ngờ.
“Cô đừng nhìn tôi như vậy! Chuyện cứu người quan trọng hơn!” Hạo Thiên gãi đầu, rồi nói tiếp: “Chuyện này không phải là Thanh Thanh tỷ tỷ dạy tốt hay sao?”
“Hả? Có chuyện đó sao? Quá khen rồi!” Trúc Diệp Thanh thích thú khi được khen và cũng quên luôn chuyện vừa rồi.
Hiện tại đã có thể xác định nhóm người bộ lạc Hera đang ở phía nam hòn đảo, cách xa họ cũng khoảng hai mươi kilomet, Hạo Thiên cũng không vội vàng đi mà cắm trại ở chỗ này nghỉ ngơi qua đêm rồi ngày mai lên đường.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, cơ bản thể lực của ba người họ đã khôi phục lại, họ cũng tiến hành thu dọn rồi lên đường đi tìm.
Tuy rằng đều là nằm trên cùng một hòn đảo nhưng Hạo Thiên có cảm giác cây cối phía tây của hòn đảo to hơn bên nơi trú ẩn rất nhiều, bụi cây, cành lá cũng to hơn.
Cũng vì điều này mà ba người Hạo Thiên lại gặp một vấn đề là tầm nhìn và những vướng víu do cây cối quá rậm rạp, làm cho tốc độ duy chuyển của bọn họ chậm đi rất nhiều.
Đi được một nửa ngày trời thì thần may mắn đã mỉm cười với bọn họ.
Rất nhiều mái lều tranh dần xuất hiện trước mắt bọn họ, số lượng cũng không quá nhiều, khoảng hai mươi căn, tính ra thì trung bình một cái lều chứa được một gia đình năm người.
Khi con người rời xa nhà quá lâu mà được trở về nhà thì cảm xúc rất là khó tả, Artemis cũng không ngoại lệ, cô bé không kìm chế được mà chạy nhanh về phía bộ lạc.
Nhưng khi đến gần thì bỗng nhiên Artemis lại dừng lại, tay rút ra hai thanh đao, tư thế nhanh chóng chuyển thành phòng thủ.
Lý do mà Artemis làm như vậy bởi vì cô nhận thấy sự bất thường, bộ lạc Hera từ trước đến giờ đều có người canh gác nhưng hiện tại lại không có ai ở phía ngoài này.
Thấy Artemis đang thủ thế, Hạo Thiên cũng rút dao găm ra rồi dẫn Trúc Diệp Thanh vào một bụi cây gần đó….

Bình Luận (0)
Comment