Bên kia Sở Từ rời khỏi trường học liền đi ngân hàng một chuyến, hôm trước có nhân viên ở quỹ từ thiện gọi điện thoại đến cho cô, nói tài khoản ngân hàng của cô gặp vấn đề nên không thể tự động trừ tiền quyên cho quỹ từ thiện hàng tháng được, cần cô đến ngân hàng một chuyến để liên kết lại. Sở Từ làm xong thủ tục liền tiện tay rút ít tiền mặt ra để dành xài trong lúc nghỉ đông, xong xuôi mới ra khỏi ngân hàng.
Vừa ra khỏi cửa cô liền bị một người đàn ông đ-ng phải, Sở Từ nhìn qua tướng mạo của gã, đang muốn ra tay ngăn cản thì đã thấy một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi chạy từ bên kia đến, hét lớn một tiếng rồi giơ chân đá văng gã đàn ông kia ra.
“Bắt ăn trộm a…”
Ông hô một tiếng, gã đàn ông kia thấy bị phát hiện, vội vàng muốn chạy nhưng lại bị người xung quanh bắt lại, sau đó gã nhanh chóng bị cảnh sát mang đi. Toàn bộ hành trình Sở Từ đều mỉm cười nhìn, cảm thấy xã hội như vậy mới có tương lai chứ.
Vừa có khả năng làm chuyện tốt lại không khiến mình rơi vào hoàn cảnh xấu, xã hội như vậy khiến cô cảm thấy có vẻ rất có tình người. Người đàn ông làm chuyện tốt nhìn bề ngoài rất hàm hậu, là tướng mạo của người thành thật, Sở Từ xem đến lắc đầu liên tục. Thời buổi bây giờ người thành thật đã càng ngày càng ít, không phải là mọi người không ai muốn làm người thành thật mà là người thành thật ở trong xã hội này rất dễ bị bắt nạt, ví dụ như người trước mắt cô đây… Chân cẳng của ông ấy không tốt, đi đường khập khiễng, Sở Từ nhìn qua chân ông một cái liền nhíu mày.
“Cô bé, con không sao chứ?” Người kia ồm ồm hỏi.
Sở Từ mỉm cười trả lời: “Dạ con không sao? Bác có sao không?”
“Không có việc gì, bác là một người đàn ông, có thể có việc gì cơ chứ?” Người kia vỗ ngực hàm hậu cười.
“Bác rất cường tráng nha.” Sở Từ khen một câu, chân cẳng không tốt mà còn có thể đá một cái khiến ăn trộm ngã nhào, thân thể không tốt là làm không được.
Người đàn ông gãi đầu thành thật nói: “Không có biện pháp nào, chân bác không tốt nên không thể tìm được công việc, chỉ có thể tìm những việc bán sức mà thôi, nếu không ra sức thì cũng không có ai muốn mướn bác nha.”
Sở Từ cười gật đầu, cô nhìn chằm chằm người kia một lúc khiến ông ta cảm thấy rất kì quái, cuối cùng cô mới mở miệng: “Bác ơi, hôm nay bác giúp con bắt kẻ trộm là đã kết thiện quả, cũng coi như là có duyên với con rồi, hay là như thế này đi, để con tính miễn phí cho bác một quẻ.”
Người kia gọi là Vương An Toàn, chuyên làm thuê những việc nặng ở công trường, do chân cẳng không tốt nên mấy năm nay đều không tìm được việc làm nào đàng hoàng, chỉ có thể đến mấy công trường bán sức lực mà thôi, hôm nay ông tới là muốn đem tiền lương của mình gửi về nhà, không ngờ vừa lúc gặp được một tên trộm muốn cướp tiền của một cô bé, không nhịn được liền ra tay giúp một phen.
Vương An Toàn nghi hoặc nhìn về phía cô bé kia, cô bé kia còn rất nhỏ, vẻ ngoài xinh đẹp nhìn như một minh tinh, một cô bé xinh đẹp như vậy, thân thể lại khỏe mạnh, cũng không biết cha mẹ cô là có bao nhiêu may mắn mới có thể sinh ra một người con gái tốt như vậy, không giống ông…
Nhưng mà….Xinh đẹp là xinh đẹp đấy, cô bé này nhìn qua tính tình cũng không tồi, nhưng lại nói thiện duyên đoán mệnh là cái quỷ gì? Một cô bé đang yên đang lành mà bắt chước người ta đoán mệnh cái gì đâu?
Trong lòng Vương An Toàn tràn đầy nghi hoặc, ông nói: “Cô bé, đoán mệnh cái gì thì không cần đâu, bác còn vội về lại công trường làm việc nữa.”
Nói xong ông liền phải đi, Sở Từ vội vàng nói: “Bác ơi, cả nhà bác 6 người chân cẳng đều không tốt đúng không?”
Nghe lời này, lưng Vương An Toàn cứng đờ, ngay sau đó khiếp sợ quay lại nhìn cô, sao…sao có thể? Quê quán của ông cách đây những 1100 km, ông đến Thân Thành là để kiếm ăn, ở thành phố lớn này, trừ bỏ nhân viên tạp vụ và vợ thì ông cũng không quen biết ai, làm sao có thể có người biết được hoàn cảnh trong nhà của ông?
“Cô bé, con…” Loại cảm giác bị người liếc mắt nhìn một cái liền nhìn thấu như vậy thật là kinh tủng, khiến Vương An Toàn nói không ra lời, ông lắp bắp nói: “Con, con…làm sao mà con biết được?”
Sở Từ mỉm cười giải thích: “Là tướng mạo của bác nói cho con biết.”
“Tướng mạo?” Ông ngơ ngác hỏi lại.
“Đúng, là tướng mạo của bác nói cho con, bác từ nhỏ đã tang mẫu, có một người chị và một người em trai cùng cha khác mẹ, nhưng cảm tình của bác và chị gái không tốt, thường xuyên cãi nhau, sau lại mâu thuẫn lớn dần thế nhưng còn đến nỗi cắt đứt liên hệ với người trong nhà, con bấm tay tính toán, bác cũng có hơn 20 năm không liên hệ với họ đi?”
Lời này khiến Vương An Toàn kinh dị nói không nên lời, đúng vậy, mẹ của ông mất sớm, sau đó cha ông cưới mẹ kế, mẹ kế mang đến một người con gái của chồng trước, không lâu sau lại sinh một người con trai với cha ông, tiếc là người chị này và ông trời sinh tính tình không hợp, từ nhỏ bà ta liền hay nói sự tồn tại của ông là lãng phí cơm trong nhà, nói ông khắc mẫu, người em trộm tiền người chị sẽ đổ lên đầu ông, dần dần tình cảm của hai người trở nên rất kém cỏi. Sau khi kết hôn, mẹ kế không cho ông xây nhà khiến vợ ông mâu thuẫn cùng người nhà ông, mẹ kế còn dẫn theo con gái đến chỉ vào mặt hai vợ chồng mắng cẩu huyết lâm đầu, người chị kia càng là kích động người nhà cô lập bọn họ, không lui tới cùng họ nữa, bất tri bất giác liền đi qua 25 năm. Sau đó ông và vợ sinh một trai một gái, kì quái là sau khi sinh không lâu, chân cẳng của ông và vợ đều trở nên không tốt, đầu tiên là vợ ông ngã gãy chân, do bác sĩ trị không tốt nên bị què, chân của ông thì bị xe đ-ng phải nên vậy. Này cũng thì thôi, điều chân chính khiến họ thống khổ là hai người con của ông đều lần lượt bị bại liệt, chân của con trai ông không tốt, con gái thì tê liệt, chờ hai đứa con đến tuổi kết hôn, ông trăm cay ngàn đắng tìm đối tượng cho con, tìm con dâu con rể thế nhưng lại đều là người què. Mỗi khi nhà bọn họ có sinh nhật hay việc gì phải ra ngoài ăn cơm, người ta nhìn thấy vẫn luôn muốn chỉ chỉ trỏ trỏ, còn nói cả nhà ông một gia đình kì lạ, cả nhà sáu người đều không thể đi. Người nhà ông không thiếu chịu cười nhạo và ủy khuất. Nhưng… cô bé này thật sự có thể nhìn ra tới sao?
Vương An Toàn kích động nói: “Cô bé, con còn có thể nhìn ra điều gì khác sao? Bác muốn nhờ con nhìn giúp xem, mệnh của bác vì sao lại khổ như vậy? Cả nhà 6 người đều không thể đi? Chẳng lẽ thật là đời trước bác làm chuyện gì xấu nên ông trời mới trừng phạt bác như vậy sao?”
Sở Từ cười lạnh, không phải là ông trời trừng phạt mà là có người làm chuyện xấu sau lưng để hãm hại: “Bác, bây giờ bác liền về nhà, nhìn xem bên cạnh mồ của mẹ bác có phải là có một con đường nhỏ cắm ngang qua, hoặc là một cái tuyến nào đó kéo ngang qua mồ hay không? Nếu đều không có thì nhìn phía sau xem có một cái mương nước nhỏ hướng qua phần mộ tổ tiên của nhà bác hay không nhé."
Vương An Toàn ngẩn ra, lần đầu tiên nghe nói chuyện tà hồ như vậy. Chẳng lẽ chính là vì phần mộ tổ tiên của mẹ ông xảy ra vấn đề mới khiến cho đời sau của ông đều trở thành người què sao? Sở Từ lại móc ra một lá bùa cho ông, trịnh trọng nói: “Nếu là có thì bác liền đem phong thủy xử lý cho tốt, lại đem lá bùa này ngâm vào nước, người một nhà uống xong, không lâu sau vấn đề sẽ được giải quyết.”
“Được, được.” Vương An Toàn bị dọa đến, vội vàng nói. Chờ ông trở về công trường nói chuyện này với vợ, vợ ông liền bị dọa nói: “Đây cũng không phải là việc nhỏ, chúng ta cần phải trở về ngay đi, nhìn xem cô bé kia nói có đúng hay không.”
Hai người lập tức xin nghỉ về nhà, đến mồ của mẹ ông nhìn, trên mộ thật ra không có vấn đề gì, nhưng mặt sau lại có một lỗ hổng nhỏ, nước vẫn luôn hướng vào mộ của mẹ ông, như vậy thật là do phong thủy gặp vấn đề sao?
Vương An Toàn lập tức theo lời của Sở Từ lấp cái lỗ kia lại, sau đó lại về nhà ngâm bùa vào nước, một nhà sáu người uống xong, lập tức Vương An Toàn liền cảm thấy bản thân mình thoải mái không ít.
“Chân của tôi hình như là không quá đau như vậy nữa này.” Vợ ông kinh dị kêu lên.
“Con cũng vậy, ba, chân của con cũng tốt hơn nhiều, nếu chống gậy là có thể đi lại.” Con gái của ông là người có tình huống nghiêm trọng nhất nói.
“Ba, con cũng vậy…”
“An Toàn, chúng ta có phải thật sự gặp được Đại sư hay không? Đại sư này thật là thần! Ở tận Thân Thành thế nhưng còn có thể nhìn thấy chuyện của chúng ta, là thần tiên sống sao?”
Vương An Toàn âm thầm gật đầu, ông biết rõ Đại sư sở dĩ sẽ ra tay giúp ông là vì ông đã làm chuyện tốt giúp cô ấy nên kết thiện duyên. Cả đời làm chuyện tốt lại không có hảo váo Vương An Toàn, cuối cùng cũng nhờ tốt bụng mà được đến sự trợ giúp lớn nhất. Mà mộ của mẹ ông ban đầu là không có lỗ hổng kia, hình như là từ khi ông cãi nhau với mẹ và chị kế mới có. Tóm lại đã qua rất nhiều năm, có đôi khi cái lỗ kia sẽ bị người lấp kín, không bao lâu lại sẽ bị người đào ra, lúc ấy ông còn nghi hoặc vì sao luôn có người muốn để một cái lỗ ở chỗ này, bây giờ mới biết được là do có người trả thù tính kế ông.
Vương An Toàn cũng muốn biết là ai làm liền lập tức đi đến nhà mẹ kế và chị kế, muốn tìm mụ tính sổ. Ai ngờ vừa đi đến nhà người chị kế liền thấy người mẹ kế luôn luôn cường thế kia đang quỳ rạp trên mặt đất, dường như chỉ sau một đêm lại già đi mấy chục tuổi, khóc ròng nói: “Con gái đáng thương của mẹ…”
Vương An Toàn nghe người trong thôn nói: “An Toàn, chị kế của cậu đã chết! Cũng không biết là làm sao, nghe nói là tối qua đột nhiên chết.”
“Tối qua?” Vương An Toàn ngẩn ra, tối qua ông vừa đem lỗ hổng xóa đi, chị kế liền chết? Thật đúng là trùng hợp! Vương An Toàn không hề có chút lòng đồng tình nào, lập tức cười lạnh nói: “Báo ứng, thật là báo ứng!” Nói xong cười to ba tiếng, khập khiễng bỏ đi rồi.