Trong thời gian nhàn hạ, Sở Từ tranh thủ vẽ và sửa sang lại xong toàn bộ bản thảo, may là hàng tồn vẫn còn một ít nên cô mới không cần phải vẽ quá nhiều, nhưng dù sao cùng một lúc phải giao hai quyển cũng là khiến cô cảm thấy có chút ăn không tiêu. Sở Từ bỏ bút vẽ xuống xoa xoa trán, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Hôm nay cô còn không có đăng hoàng lịch và Weibo cá chép đâu, còn phải nhín chút thời gian ra vẽ tập truyện mới đăng lên mạng…cô có chút ăn không tiêu. Lượng công việc của cô càng lúc càng lớn, trước kia cô không đem việc đăng truyện lên Weibo này như sự nghiệp của mình để làm, nhưng giờ danh khí của cô càng lúc càng lớn, những việc yêu cầu cô làm cũng càng ngày càng nhiều, sáu tháng cuối năm cô còn phải bận bịu việc thi đại học, không thể phân tâm vẽ nhiều truyện tranh như vậy, cô nghĩ đến việc thành lập phòng làm việc mà trước kia Chi Lan đã đề cập qua, lâm vào trầm tư.
Việc thành lập một cái phòng làm việc đối với cô mà nói là một chuyện dễ dàng, trước mắt xem ra đây cũng là việc tất yếu phải làm. Nghĩ vậy, cô liền liên hệ Hàn Lôi hỏi qua quy trình, Hàn Lôi trả lời rất cẩn thận tỉ mỉ, quy trình thành lập phòng làm việc cũng không khó, cho dù có việc gì khó cũng không cần cô phải phiền lòng, còn có việc gì mà tiền không thể giải quyết sao? Chuyện gì đều có thể dùng tiền để mời người khác đến làm, cho dù có khó hơn nữa cũng có thể giải quyết được.
Nghĩ vậy, Sở Từ liền đăng một thông báo tuyển dụng đơn giản lên mạng. Năm phút sau, tin tuyển dụng được hoàn thành và tuyên bố. Ừm, bước đầu tiên xem như đã hoàn thành, việc sau đó cần là là tìm địa chỉ thuê để làm phòng làm việc.
Việc này cũng không khó làm, nếu là thuê không được thì cùng lắm cô lại mua một căn nhà, lại không mắc tiền, nếu là không đủ tiền thì cô lại đi tính mệnh cho người ta vài lần cũng đủ rồi. Cho dù thật sự không được nữa thì cô lại đi chơi đồ cổ, lấy nhãn lực ngàn năm của cô đến lúc đó nhặt cái của hời gì đó đều là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nghĩ vậy, Sở Từ để việc này vào kế hoạch của mình, tranh thủ trong khoảng thời gian nghỉ Tết này làm cho xong. Chờ có phòng làm việc, rất nhiều chuyện vụn vặt đều sẽ có nhân viên đến làm giúp cô, lúc đó cô sẽ nhẹ nhàng rất nhiều. Cô đang nghĩ ngợi thì một tin nhắn đến.
@ ‘Tấn Giang mắt to manh’: Sở Sở đại đại, cô đang làm gì thế?
@ ‘Sở Sở vẽ truyện tranh' : Tôi đang đọc tin tức cho thuê nhà.
“Thuê nhà? Sở Sở đại đại tính dọn ra ngoài ở một mình sao?”
Tuy rằng Sở Sở chưa từng nói qua nhưng 'Mắt to manh' vẫn có thể nhìn ra được từ truyện tranh của cô là Sở Sở vẫn còn đang là học sinh, hẳn là nên ở nhà mới đúng chứ?
“Không phải, tôi tính thành lập một cái phòng làm việc.”
“Qúa tuyệt vời, tôi giơ hai tay tán thành cô, Sở Sở đại đại có phòng làm việc liền có thể càng cao sản hơn, còn có người chuyên môn xử lý Weibo cái gì, như vậy càng có vẻ chuyên nghiệp nha. Nếu vậy đại đại cũng có thể nhẹ nhàng hơn."
Sở Từ cũng cười cười, lật đến lịch sử nói chuyện lần trước, lúc này cô mới nhớ tới mấy tháng trước 'Mắt to manh' có gửi tin nhắn nói có rất nhiều tác giả muốn tìm cô xem bói để hỏi khi nào thì có thể phát tài. Lúc ấy cô đang bận nên quên trả lời, lúc này mới xin lỗi.
“Xin lỗi, tin nhắn lần trước do bận quá nên tôi quên trả lời.”
“Không sao cả, Sở Sở đại đại, Đại sư luôn là sẽ rất bận, chúng tôi có thể lý giải. Đám bạn của tôi cũng nói là không gấp, có thể chờ khi nào cô rảnh cũng được.”
Sở Từ cảm thấy thật là có lỗi với đám tác giả đáng yêu này liền nói: “Chờ có rảnh tôi sẽ giúp mọi người nhìn xem.”
“Được rồi. À đúng rồi đại đại, tôi biết có một chỗ cho thuê văn phòng cũng không tệ lắm, để tôi dẫn cô đi xem…”
“Thật sao?”
“Đúng vậy, cũng không biết cô có vừa lòng hay không, bản thân cô biết đoán mệnh xem phong thủy, hẳn là có thể nhìn ra chỗ này thích hợp hay không đi? Chờ khi nào cô có rảnh tôi sẽ dẫn cô đi xem.”
“Được.” Sở Từ đang nói chuyện với 'Mắt to manh', hẹn xong ngày mai cùng nhau đi xem nhà thì Lục Bích Trì chạy từ ngoài cửa vào, lao thẳng ra ban công nhìn xuống. Sở Từ nghi hoặc đứng dậy ra xem liền nhìn thấy Lục Cảnh Hành đang mặc áo gió đứng ở dưới lầu, cổ áo dựng lên cao che khuất cái cằm xinh đẹp cùng với đôi môi mỏng gợi cảm, từ xa nhìn sang chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen thăm thẳm, còn có cảm xúc sâu thẳm không thể hòa tan trong đôi mắt ấy. Sở Từ mỉm cười.
Cô xuống lầu, Lục Cảnh Hành cười nói: “Sở đại sư, có rảnh không?”
Sở Từ làm bộ nhìn đồng hồ: “Chuyện này tôi còn phải xem lại lịch mới biết được.”
Lục Cảnh Hành nhịn không được để lộ ra một nụ cười sủng nịch. Anh duỗi tay ra sờ cái trán của cô, sợi tóc của cô không quá mềm cũng không quá cứng, tóc vừa dày vừa đen, cô thường đem đầu tóc quấn lại thành một cái búi đơn giản rồi dùng cây trâm phỉ thúy kia cài lên, những lúc này cô đều ăn diện rất đơn giản, hôm nay cô mặc một bộ váy liền áo màu đen, xẻ tà đến giữa đùi, có vẻ hơi văn nghệ rồi lại có một loại ý nhị cổ điển, khí chất trên người rõ ràng rất mâu thuẫn với nhau nhưng khi tập trung đến trên người cô lại có vẻ dụ hoặc mê người.
Lục Cảnh Hành xem đến ngẩn ngơ, bất giác mỉm cười: “Em muốn đi xem phim không?”
Sở Từ nhướn mày, khẽ cười nói: “Lại xem phim kinh dị sao? Lục đại minh tinh, chẳng lẽ anh còn muốn dọa đến tôi sao?”
Sự chế nhạo rõ ràng trong giọng nói của cô khiến Lục Cảnh Hành cứng lại, đôi môi của anh mím lại rồi câu lên, anh dựa vào tai cô thấp giọng nói: “Con người anh khá là sợ vợ, làm cái gì đều tùy em quyết định.”
Lúc này Sở Từ lại đột nhiên phát hiện mình bị đùa giỡn lại.
………….
Rạp chiếu phim mà hai người đến là kiểu rạp không phải truyền thống mà là một rạp phim tư nhân, bên trong đều là phòng riêng, trang hoàng rất xa hoa, màn hình thật lớn, ghế dựa thoải mái, giường hình tròn rộng lớn…Xa hoa đến có chút giống như biệt thự.
Lục Cảnh Hành chọn một bộ phim văn nghệ, hai người nhanh chóng xem xong rồi, Sở Từ cảm thấy cũng không tệ lắm, chỉ có điều nữ chính không hợp khẩu vị với cô mà thôi.
“Thế nào?” Lục Cảnh Hành trầm giọng hỏi.
“Cũng còn được.” Cô trả lời.
“Em có ý kiến gì đối với diễn viên không?”
“Nữ chính bình thường, nam chính cũng còn được.”
“Cho nên…” Lục Cảnh Hành ngừng lại một lát rồi hỏi: “Nam chính hợp khẩu vị với em sao?”
Sở Từ cứng lại, lựa chọn tiếp tục im lặng ăn bắp rang.
Nam chính của bộ phim này là Lục Cảnh Hành.
…..
Hai người xem hai bộ phim, giờ này năm ngoái Lục Cảnh Hành đang bận rộn ở các buổi tiệc tối, năm nay danh khí của anh kém một ít, sau khi bị tai nạn xe cộ sau không có quá nhiều công tác, cũng không đi tẩy trắng khiến cho bây giờ tuy còn rất nhiều fan còn nhiệt tình với anh nhưng nửa năm anh đều không đăng Weibo một lần, thời gian dài nhiệt độ tự nhiên cũng giảm một ít.
Năm nay nhàn rỗi, khó được có thời gian để hưởng thụ. Lúc sau, hai người ra khỏi rạp chiếu phim, gió lạnh thổi vào mặt hai người, Sở Từ có khoác một cái áo len dệt hở cổ, phía dưới đeo một đôi giày, đứng ở bên cạnh anh nhìn có vẻ rất xứng đôi. Hai người vừa đi vài bước Sở Từ bỗng nhiên nhíu mày lại.
“Làm sao thế?” Lục Cảnh Hành quan tâm hỏi.
“Anh có nhận thấy gì không?” Đôi mi của Sở Từ nhíu chặt, biểu tình nghiêm túc.
“Nhận thấy cái gì cơ?”
“Trong không khí có một loại hương vị rất kì quái.”
Rất giống với mùi vị của loại đồ vật kia…
Nhưng mà làm sao có thể chứ? Loại hương vị kì quái này làm sao có thể đưa tới bên ngoài? Nhưng mà cảm giác của cô luôn nhạy hơn so với người thường, cô sẽ không nghe sai, cái loại hương vị kì quái này còn trộn lẫn một mùi hương thanh thanh khiến nó có vẻ không quá rõ ràng, nhưng không rõ ràng không có nghĩa là không có, nghĩ đến cách sử dụng đặc thù của loại mùi hương này, sắc mặt của Sở Từ ngưng trọng hơn hẳn.
Loại mùi thơm kì dị này đến từ một người nữ nhân có vẻ phong tình vạn chủng, ả ta trang điểm rất đậm, sắc mặt tái nhợt, đôi môi vẽ đậm, nhìn qua có vẻ giống nghệ kĩ của Nhật Bản, chỉ có điều đôi mắt liễm diễm đào hoa, mỗi ánh mắt đều như đang câu tâm hồn người khác.
Mí mắt dưới của ả hơi nhướn lên phía trên, cung điền trạch hõm vào, trong mắt như có lệ quang kết hợp với đôi mắt hoa đào này khiến ả ta rất dễ lâm vào cảm tình nhưng phần lớn đều mang lại sự thống khổ, hơn nữa tướng mạo này cũng không tốt, cái trán vừa thấp vừa hẹp, còn gập ghềnh, hai bên không bằng phẳng, nên biết cái trán chính là bộ phận quyết định vận thế của một người từ 16 đến 28 tuổi, điều này thuyết minh vận khí thuở niên thiếu của ả ta cũng không tốt, nhiều khúc chiết, từ tướng mạo của ả ra xem ra cũng biết ả rất có thể là gái giang hồ.
“Cẩn thận…”
Sở Từ đang muốn theo sau thì một chiếc xe đột nhiên xông tới, Lục Cảnh Hành kéo cô né tránh. Chỉ chớp mắt này người nữ nhân kia liền biến mất khỏi tầm mắt của Sở Từ. Sở Từ nói: “Buông ra đi, người kia biến đâu mất rồi…”
“Không còn kịp rồi.” Lục Cảnh Hành trầm giọng nói: “Cô ta cảm nhận được ánh nhìn của em nên mới cố ý tránh đi, bây giờ cho dù em có đuổi theo cũng không thể đuổi kịp.”
Sở Từ hoàn hồn, một mùi thơm đặc biệt của cơ thể đàn ông nháy mắt bao phủ lấy cô, lúc này cô mới ý thức được mặt mình đang dán vào trong ngực của Lục Cảnh Hành. Lỗ tai của cô dán vào ngực anh, cô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim anh đập.
Tim anh đang đập rất nhanh và mạnh.
Không hiểu vì sao Sở Từ không có bị thủ đoạn theo đuổi của Lục Cảnh Hành đả động mà lại ngoài ý muốn bị một trận tim đập lấy lòng. Khóe môi của cô câu lên, cười như một con hồ ly nhỏ: “Tôi đến gần anh khiến anh rất khẩn trương sao?”
Lục Cảnh Hành không nhúc nhích, từa hồ là nhận mệnh mà thở dài một tiếng, thanh âm trầm thấp truyền đến từ đỉnh đầu của cô: “Em không cảm thấy đây là hưng phấn sao?” Ngừng một lát, anh lại nói: “Nếu chúng ta lại đứng tiếp thì có thể phải cống hiến hot search cho Sina đấy.”
Sở Từ ngừng một chút rồi lập tức né tránh, cô luôn quên Lục Cảnh Hành là minh tinh, cũng luôn quên ở bên ngoài cần phải tị hiềm một chút, đại khái là bởi vì Lục Cảnh Hành biểu hiện rất không giống minh tinh, cũng không quá để ý hình tượng thế nên cô luôn có một loại ảo giác Lục Cảnh Hành là một người thường.