Đêm đó Sở Từ vẽ truyện tranh nhiều đến mức đau đầu liền quyết định ra ngoài dạo dạo lên núi một chuyến, thuận tiện mang theo đám quỷ đi tản bộ. Cô mới đi vài bước liền gặp một chiếc xe việt dã ngừng ở ven đường, không chờ Sở Từ phản ứng lại thì đã có hai người đàn ông cao to vạm vỡ từ trên xe xuống thô lỗ đem Sở Từ nhét vào trong xe, sau đó nhanh chóng lái đi.
Đám quỷ dùng sức bay theo, vội vã la lên: “Má nó! Ai vậy? Dám bắt đại tỷ nhà chúng ta, thật là to gan, không muốn sống nữa rồi!”
Sở Từ cho bọn họ một ánh mắt trấn an, sau đó lập tức nhìn về phía hai người bắt cóc cô, hai người này mặt mày lạnh lùng không đổi sắc nhìn cô chằm chằm, rõ ràng là đã được huấn luyện chuyên nghiệp, có chuẩn bị mà đến. Cô lại nhìn trang bị của hai người, hai người kia tuy rằng không có mang theo súng trên người nhưng trong xe lại có rất nhiều vũ khí, nếu thật sự đấu lên thì sức chiến đấu của hai người họ cũng không hề nhẹ. Sở Từ thấy thế, bất giác câu môi cười. Muốn bắt cóc cô sao? Cô thật muốn nhìn xem là ai mà có lá gan lớn như vậy.
Nghĩ thế, Sở Từ lười nhác ngồi dựa lưng vào trên ghế.
Hai người đàn ông liếc nhau, nhìn cô nhíu mày hỏi: “Cô không sợ sao?”
“Sợ chứ!” Sở Từ cười cười: “Hai người sẽ vì tôi sợ hãi mà động lòng trắc ẩn thả tôi đi sao?”
Hai người đồng loạt lắc đầu.
“Vậy thì còn hỏi làm gì?” Sở Từ nhún vai nói: “Nếu đã như vậy thì tôi có sợ hay không cũng có ích lợi gì đâu? Thôi được rồi, tôi ngủ một giấc trước đây, chờ đến nơi nhớ kêu tôi dậy nhé!”
Hai người đàn ông kia liếc nhau, tức giận đến đau ngực! Hai người bọn họ nhìn qua hung thần ác sát như vậy thế nhưng lại bị làm ngơ! Cô gái này nhìn qua không giống như là bị bắt cóc, ngược lại bình thản giống như bọn họ là tài xế riêng đến đón cô vậy! Lái xe vẫn là xe chuyên dùng loại này.
20 phút sau, xe ngừng trước một căn biệt thự. Sở Từ xuống xe liền đi thẳng về phía trước, đi được nửa đường mới phát hiện hai người phía sau không có đuổi kịp mình.
Cô quay đầu lại nghi hoặc hỏi: “Các người làm gì vậy? Tại sao lại không chuyên nghiệp như thế? Nếu là bọn bắt cóc chuyên nghiệp thì đã sớm đi theo tôi rồi.”
“…”
Biểu tình của Sở Từ rất tự nhiên và thả lỏng, lúc vào cửa thì khóe miệng còn mang theo một nụ cười, bọn bắt cóc nhìn còn cảm thấy mình sắp bị thất nghiệp rồi. Cũng không biết vì sao mà tuy Sở Từ nhìn qua còn rất nhỏ nhưng cô chỉ cần đứng đó lại có loại cảm giác của đại tỷ, khiến hai người không tự giác liền đi theo phía sau cô. Không giống như bắt cóc mà giống như là hộ tống.
Sở Từ vừa vào phòng liền thấy Tôn Kiệt Siêu đang nằm trên sô pha phòng khách, hút một điếu thuốc. Lát sau gã ta lại lấy ra một cái ống chích tiêm vào tay mình.
Sở Từ nhíu mày, Tôn Kiệt Siêu đang hút thuốc phiện.
Tôn Kiệt Siêu hưởng thụ một hồi mới lấy lại bình tĩnh, hít hít cái mũi thỏa mãn nói: “Cô đã đến rồi.”
Sở Từ không nói gì mà chỉ nhìn gã chằm chằm một lúc, vẻ mặt như cười như không, biểu tình của cô chọc giận Tôn Kiệt Siêu, Tôn Kiệt Siêu lập tức ngồi dậy mắng: “Mày mà còn dám dùng ánh mắt này nhìn bố, bố sẽ lập tức cường gian mày!”
“Ồ?” Khóe môi Sở Từ câu lên, thần sắc cô không thay đổi: “Ánh mắt gì?”
“Đừng cho rằng tao không biết! Chính là loại ánh mắt như đang nhìn rác rưởi của mày! Mày mà còn dám nhìn như vậy, tao sẽ giết mày ngay lập tức!” Tôn Kiệt Siêu lung lay đi tới, mắng: “Đừng tưởng rằng tao không dám làm! Đại sư chó má cái gì chứ? Tự cho rằng mình hiểu hết đấy, kì thật đều là giả! Không phải mày nói tao sắp chết rồi sao? Nhìn đi! Bây giờ tao còn sống được rất tốt đây này!”
Sở Từ lập tức cười nhạo: “Vậy thì sao chứ?”
“Vậy thì cấm mày cười!” Tôn Kiệt Siêu bị nụ cười của Sở Từ chọc giận, lập tức táo bạo đi tìm công cụ ở khắp nơi, khuôn mặt lộ vẻ tàn nhẫn: “Mày mà lại cười tao sẽ đánh chết mày ngay lập tức, lại cường gian mày, sau đó kéo mày đi hỏa táng tiêu hủy!”
Lần này Sở Từ trực tiếp cười lên tiếng, tâm tình cô rất tốt mà ngồi trên sô pha, ngẩng đầu nhìn thần sắc táo bạo của Tôn Kiệt Siêu, nói: “Vậy sao? Giết giống như anh giết người phụ nữ kia ấy hả?”
Tôn Kiệt Siêu ngẩn ra, trong ánh mắt hiểu rõ của Sở Từ, gã đột nhiên run run một chút, cảnh Lý Song Nhi chết đột nhiên hiện ra trước mắt gã, gã bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, như là có người đang dùng búa gõ lên đầu gã, cổ cũng cảm thấy âm lãnh giống như có người đang dùng tay bóp cổ mình vậy. Tôn Kiệt Siêu bỗng nhiên hoàn hồn, sợ hãi nhìn Sở Từ chằm chằm, hai mắt trừng lớn nhìn qua như một người điên, gã gấp gáp hỏi Sở Từ:
“Mày có ý gì? Làm sao mà mày biết được chuyện này? Mày rình coi tao hả? Mày muốn làm gì? Muốn ở sau lưng đối phó tao? Muốn giết tao?”
Nụ cười của Sở Từ có chút lạnh lẽo: “Tôi cần phải giết anh sao? Chẳng lẽ anh quên chính anh kêu người mang tôi đến đây sao? Lại nói, người nữ kia chết rất thảm đúng không? Nếu tôi tính không sai thì cô ta chết vào ban đêm đi? Thần không biết quỷ không hay mà đã chết rồi. Anh không cảm thấy kì quái sao? Làm sao mà anh có thể giết chết cô ta? Giết như thế nào? Trước kia anh có bức bách cô ta làm những chuyện cô ta không muốn, cho dù cô ta có cầu xin cỡ nào cũng vô dụng, bây giờ anh giết cô ta, lại giết khi nào cũng không biết, có bao giờ anh nghĩ đến khả năng là tối hôm đó cô ta đã chết sẵn rồi nhưng anh lại không biết, anh ôm một người chết, làm chuyện đó với cô ta, ôm cô ta ngủ suốt cả một đêm hay không?”
Nghe thế, Tôn Kiệt Siêu suýt nữa điên rồi! Sự khủng bố đến từ đáy lòng gã bắt đầu tản ra như vết rạn, lan tràn khắp toàn thân. Đúng vậy, tuy rằng gã luôn trốn tránh chuyện này, trốn tránh đề tài này nhưng gã có thể lừa gạt người khác lại không thể tự lừa gạt bản thân mình, so với việc sợ giết người, gã lại càng để ý đến việc Lý Song Nhi chết khi nào. Ngủ cùng một người chết cả một đêm, điều này khiến gã muốn điên lên rồi! Càng đáng sợ là, gã nhớ rõ Lý Song Nhi ra mở cửa cho gã, nhớ rõ những chuyện gã làm với Lý Song Nhi, nhưng bây giờ hồi tưởng lại thì hết thảy lại giống như nằm mơ, dường như gã không có làm như vậy, không có làm những chuyện đó…Không! Là do gã không nhớ rõ mà thôi, gã nhớ không rõ những chuyện xảy ra đêm đó, trong đầu cũng chỉ có ảo giác, nhưng Lý Song Nhi lại thật sự đã chết.
“Câm miệng! Mày câm miệng cho tao! Mẹ nó mày im miệng đi!”
Tôn Kiệt Siêu dường như điên cuồng, điên cuồng bóp cổ Sở Từ, sức lực của gã rất lớn như là tùy thời đều có thể giết chết người, đám vệ sĩ ở bên ngoài thấy vậy bị dọa đến không nhẹ, bọn họ làm thuê cho Tôn Vạn Thanh, nhận lệnh canh giữ Tôn Kiệt Siêu không cho gã ta làm bậy, nếu Tôn Kiệt Siêu thật sự lỡ tay giết người thì bọn họ cũng không có kết cục hay ho gì.
“Thiếu gia, cậu bình tĩnh lại đi.” Hai người bọn họ đi lên lôi kéo Tôn Kiệt Siêu.
“Cút!” Tôn Kiệt Siêu đá văng bọn họ ra, bỗng nhiên cười nói: “Không phải là mày biết tính sao? Vậy mày tính thử xem bây giờ tao có dám cường gian mày hay không? Có thể ngủ mày như một con chó không?”
Sở Từ nhắm mắt lại, muốn trấn định bản thân lại một chút nhưng vẫn là thất bại, cô bỗng nhiên giơ khóe môi lên, thấp giọng nói: “Tôn thiếu, anh có biết không? Lúc này Lý Song Nhi đang ở ngay sau lưng anh đấy.”
“Cái…cái gì?” Tôn Kiệt Siêu nhảy dựng lên, nhìn về phía sau lưng mình như điên, nhưng nơi đó trống trơn không có cái gì cả. Một trận gió lạnh thổi qua, Tôn Kiệt Siêu đột nhiên cảm thấy lạnh, thật giống như là có người đang đứng trước mặt mình, âm lãnh nhìn gã chằm chằm, Tôn Kiệt Siêu mắng to nói: “Mày nói bậy cái gì đó? Tao bóp chết mày.”
Sở Từ vẫn cười: “Anh không tin sao?” Nói xong cô liền móc một lá bùa ra, dán trên trán Tôn Kiệt Siêu, Tôn Kiệt Siêu đưa tay lên muốn xé nhưng kì quái là cho dù có xé như thế nào cũng không xé được, lá bùa kia vẫn cứ gắt gao dính vào trên mặt gã.
Tôn Kiệt Siêu đang muốn mở miệng mắng thì lại một trận âm phong thổi tới, trán hắn tê rần lên, giờ khắc này gã thấy trong biệt thự đột nhiên có thêm một ít khách không mời mà đến, ban đầu biệt thự chỉ có bốn người đột nhiên trở nên vô cùng chen chúc.
1, 2, 3…ước chừng có mười mấy người, không phải, quỷ.
Bỗng nhiên, một nữ quỷ đầu tóc rối tung đột nhiên bay lại đây, nó mặc một bộ đồ ngủ màu đỏ tươi, làn da trắng bệch, sắc mặt cũng từ trắng biến thành đen, bên dưới đôi mắt có một vết đen rất rõ ràng, ánh mắt lớn nhưng trống rỗng, cả người hiện ra một loại quỷ dị mà vốn dĩ nhân loại không nên có, càng đáng sợ là, người này là Lý Song Nhi.
Mà Lý Song Nhi lại đã chết!
Tôn Kiệt Siêu không ngừng run rẩy, hàm răng gã cũng đang run lên, gã chỉ vào Lý Song Nhi, nói: “Cô, cô…không phải cô đã chết rồi sao? Sao cô lại tới đây?”
Lý Song Nhi bay lại đây, đầu của cô ta đột nhiên xoay một vòng 360 độ, từ phía trước chuyển về phía sau, vang lên kẽo kẹt kẽo kẹt, cô ta dùng phía sau đầu đối diện với Tôn Kiệt Siêu một lúc, sau đó lại chuyển đầu từ phía sau lên phía trước, kẽo kẹt kẽo kẹt, thanh âm như là xương cốt đang chuyển động, cuối cùng mới dùng khuôn mặt kia đối diện với Tôn Kiệt Siêu.
Lý Song Nhi đột nhiên cười thảm một tiếng, cô ta nói: “Tôn Kiệt Siêu, anh không phải rất thích tôi sao? Đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau nhé?” Nói xong liền tiến đến ôm lấy cánh tay của Tôn Kiệt Siêu muốn đi.
Tôn Kiệt Siêu biến sắc, hô lớn: “Có quỷ, quỷ, quỷ!” Gã hoảng loạn chạy xung quanh biệt thự, thật giống như có người đang đuổi theo gã vậy.
Hai người đàn ông kia thấy thế, bất giác nuốt một ngụm nước miếng, loại tình huống này quá quỷ dị, bộ dạng này của Tôn Kiệt Siêu như là trúng tà, luôn tự nói chuyện với không khí, trong miệng còn luôn kêu tên của Lý Song Nhi. Lý Song Nhi không phải là người thiếu phụ bị gã cường gian sao? Không phải nói là đã chết rồi sao? Sao tự nhiên lại kêu tên cô ta? Hai người bị dọa sợ hãi lui lại một bước.