Sở Từ nhìn hai người họ chằm chằm, câu môi nói: “Xem ra hiện tại Tôn thiếu rất bận không rảnh trò chuyện với tôi, không biết tôi có thể đi hay chưa?”
Cô đi về phía trước một bước hai người kia liền tức khắc lui về phía sau một bước, bọn họ không có nhìn lầm, vừa rồi Tôn Kiệt Siêu còn bình thường, từ lúc muốn gây rối với Sở Từ, Sở Từ dán một lá bùa lên đầu gã thì gã mới biến thành như thế, bọn họ cũng không dám chọc đến vị tổ sư bà này, nghĩ đến hai người mình là kẻ bắt Sở Từ đến đây, hai người sợ hãi liền lập tức quỳ xuống: “Cầu xin cô đừng giết chúng tôi, đừng hại chúng tôi! Chúng tôi không dám nữa đâu!”
Sở Từ thở dài, nói với một sắc mặt hiền lành: “Đừng sợ, tổ sư bà ta là người rất tốt, làm sao lại bị dọa thành như vậy?” Cô duỗi tay muốn kéo hai người bọn họ đứng lên.
Hai người đều sợ đến mức liên tục lui về phía sau, còn luôn dập đầu: “Đừng hại chúng tôi, chúng tôi biết sai rồi! Đừng giết chúng tôi!”
Sở Từ nhìn hai người bọn họ chằm chằm, thần sắc dần dần lạnh lẽo, cô trầm giọng nói: “Nếu từ nay về sau hai người còn dám làm chuyện xấu, bị tôi đụng vào thì tôi sẽ khiến hai người biết hai chữ sợ hãi viết như thế nào!”
Hai người vẫn luôn gật đầu, chờ đến khi hai người ngẩng đầu lên lại thì đã sớm không còn Sở Từ ở đó.
………………….
“Đại tỷ, chị cứ vậy mà tha cho tên chó chết kia sao?” quỷ thắt cổ mắng.
Đôi mắt Sở Từ sâu thẳm, khóe miệng mang cười: “Yên tâm, gã ta không còn bao nhiêu dương thọ, tôi không cần thiết phải ra tay đối phó với một người phải chết để lọt vào năm tệ tam thiếu, không đáng. Hơn nữa….Cho dù tôi muốn ra tay thì cũng không phải thời điểm.”
“Người này thật sự rất đáng giận! Em cũng muốn đánh gã.”
Sở Từ hừ lạnh: “Gã ta sẽ tự nhận lấy hậu quả xấu của mình, những người nữ nhân bị gã ta hại sẽ không buông tha gã.”
Cô đang nói thì bỗng một chiếc xe thể thao dừng trước mặt cô, cửa xe mở ra, Lục Cảnh Hành xuất hiện với vẻ mặt cấp bách, anh đi tới cầm tay Sở Từ hỏi: “Em không sao chứ? Tên chó chết Tôn Kiệt Siêu kia có động vào em không?”
Đây là lần đầu tiên cô nghe Lục Cảnh Hành nói tục, Sở Từ có chút không quen, thấy vẻ mặt anh cấp bách cô liền cười trấn an: “Tôi không có việc gì, anh cho rằng có ai có thể đụng đến tôi sao?”
Lục Cảnh Hành vẫn không yên tâm, anh vội vàng xem xét, thấy Sở Từ thật sự không có việc gì, mỗi một viên cúc áo trên người đều bình yên ở đó mới nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.” Nói xong kéo Sở Từ lên xe chở cô về.
Trên đường, Sở Từ nghi hoặc hỏi: “Làm sao anh biết tôi bị bắt lại đây mà đến?”
Âm thanh của Lục Cảnh Hành rất lạnh: “Anh ở trên lầu, xa xa thấy em lên một chiếc xe, cảm thấy không thích hợp nên đuổi theo, ai ngờ đối phương lái quá nhanh nên anh nhất thời đuổi không kịp, còn may anh có sai người giám thị tất cả các xe của Tôn Kiệt Siêu, khiến người điều tra hành tung mỗi chiếc xe nên mới tìm được em.”
Sở Từ cười nói: “Cảm ơn anh, khiến anh lo lắng rồi, nhưng mà lần sau nếu gặp tình huống này thì anh không cần lo lắng cho tôi đâu, anh nên cầu nguyện vì Tôn Kiệt Siêu mới đúng.”
“Gã ta?” Sắc mặt của Lục Cảnh Hành đột nhiên lại trầm lại.
Hai ngày sau, Sở Từ đang xem tivi thì bỗng nhiên phát hiện tất cả các đài truyền hình đều đăng một tin giật gân: Thiếu gia của Vạn Thanh giải trí bị nghi ngờ có liên quan đến việc cường gian nhiều người phụ nữ, trong đó có hơn 30 người nữ minh tinh.
Đây là tin tức lớn, một khi phát ra liền bước lên hot search của Weibo, Baidu, mọi người đều đang nghị luận việc này, thảo luận xem việc này sẽ liên lụy đến người nữ minh tinh nào, tất cả minh tinh của Vạn Thanh giải trí đều bị người ta lấy ra xem xét, sự việc làm ồn ào huyên náo.
Lúc cô đang xem tin tức này thì điện thoại vang lên, là một dãy số xa lạ, cô chưa từng nhìn đến.
Cô nghe máy: “Sở đại sư, tôi là bạn của Nhan Thuật, Trang Tiểu Cúc, ngài còn nhớ tôi không?”
Sở Từ ngẩn ra, sau đó nhanh chóng nhớ tới người bạn của Nhan Thuật đến đoán mệnh cùng Từ Lập, lúc ấy cô nhìn qua tướng mạo của Trang Tiểu Cúc, nhận thấy người này có ý định tự sát nên không có đoán mệnh cho cô mà chỉ khiến cô đi tìm bác sĩ tâm lý xem, lúc ấy cô có nhìn ra tới Trang Tiểu Cúc là bị người khác cường gian, cũng bởi vậy lưu lại tâm lý bóng ma, chỉ có điều cô không có vạch trần mà chỉ hy vọng Trang Tiểu Cúc có thể tự mình nhìn thấu, đi ra khỏi bóng ma kia.
Thân là nữ nhân, Sở Từ đồng tình với mỗi người bị hại, Trang Tiểu Cúc là người bị hại, người thi hại chân chính còn đang ung dung ngoài vòng pháp luật thì tại sao người bị hại lại phải thương tổn bản thân mình vì sai lầm của người khác cơ chứ? Sở Từ luôn hy vọng cô có thể vượt qua được.
Cô ôn hòa nói: “Tiểu Cúc, thân thể cô gần đây có khỏe không?”
“Cũng còn tốt, cảm ơn Đại sư, hiện tại tôi đang cảm thấy rất mê mang không biết nên đi nơi nào, nói thật, tôi có tìm qua bác sĩ tâm lý nhưng bác sĩ tâm lý cũng không có trợ giúp gì quá lớn đối với tôi, tôi thật sự rất muốn chết cho xong, chết là có thể giải thoát khỏi mọi chuyện. Nhưng nghĩ đến lời Đại sư nói nếu đời này tôi không đối mặt thì cho dù tự sát đến kiếp sau cũng sẽ phải thừa nhận ác báo, tôi muốn hỏi lại Đại sư, đây là thật sao?”
Sở Từ nhận ra sự tuyệt vọng trong lời nói của cô, liền nói: “Là thật, Tiểu Cúc, rất nhiều chuyện đôi khi chỉ là tâm ma của mình mà thôi, trong lòng cô có thể vượt qua liền có thể đi qua.”
Trang Tiểu Cúc ngẩn ra, đột nhiên khóc lên: “Thật ra người hại tôi chính là Tôn Kiệt Siêu, gièm pha của gã bị người bóc ra ánh sáng nhưng tôi nghe những người quyền thế nói, Tôn Vạn Thanh đang giúp gã thoát tội! Nghe nói giấy chứng nhận tinh thần gã không bình thường cũng đã làm tốt, gã căn bản sẽ không phải nhận trừng phạt.”
Lục Cảnh Hành nghe vậy trầm mặc một lát, sắc mặt nặng nề: “Cho nên cô đang muốn nói cái gì? Nếu gã không bị trừng phạt thì cô sẽ đi chết? Cô có nghĩ tới hay không, dựa vào cái gì mà cô phải chết? Gã ta còn sống thật tốt, cô lại phải vì gã đi chết sao?”
“Nhưng tôi thật sự rất tuyệt vọng với thế giới này. Cô có biết không? Khi đó tôi muốn báo cảnh sát để trừng phạt gã, nhưng người đại diện lại liên hệ cha mẹ tôi, nói sẽ cho bọn họ một số tiền, sau đó bọn họ vẫn luôn khuyên tôi, người khiến tôi chân chính lãnh tâm chính là bọn họ!” Trang Tiểu Cúc tuyệt vọng khóc.
Sở Từ bất giác thở dài, cô cười nhẹ nói: “Trang Tiểu Cúc, cô có tin không? Tất cả những người làm ác đều sẽ gặp báo ứng, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, tôi dám đánh đố, không quá ba ngày Tôn Kiệt Siêu liền sẽ gặp báo ứng.”
“Thật vậy chăng?” Trang Tiểu Cúc đột nhiên đình chỉ khóc.
“Nếu là thật thì cô có thể lại kiên trì thêm một chút không?” Sở Từ nhẹ nhàng hỏi lại.
Trang Tiểu Cúc ngừng một lát, gật đầu, nếu thật là như vậy thì cô có lẽ sẽ có thể thử tiếp tục sống sót trên thế giới không có Tôn Kiệt Siêu này.
………..
Quả nhiên như lời Trang Tiểu Cúc nói, sau khi Tôn Kiệt Siêu xảy ra chuyện thì Tôn Vạn Thanh liền làm ra một phần giấy chứng nhận, cũng không biết làm như thế nào nhưng mặt trên lại viết Tôn Kiệt Siêu có bệnh tâm thần phân liệt. Nói thật, Sở Từ là rất tin tưởng sự công chính của các ngành tương quan, mặc dù xã hội này có một ít chuyện hắc ám nhưng cô vẫn luôn hướng đến quang minh.
Nhưng chuyện này không thể nghi ngờ là sẽ khiến cho việc phá án khó khăn hơn rất nhiều, cùng lúc đó, hot search của các trang web cũng bị triệt xuống. Sở Từ thở dài, ban đầu cô không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng bây giờ xem ra cô còn phải đi một chuyến mới được.
Cô từ trên xe xuống, ngừng trước cửa một khu dân cư, trên đỉnh đầu mặt trời có chút chói mắt, Sở Từ không vội không chậm mà đi vào một căn nhà.
“Ai đó?” Một người đàn ông ra mở cửa, thấy Sở Từ hắn sửng sốt một lúc mới nhíu mày: “Cô là ai?”
Sở Từ cười tủm tỉm nhìn hắn ta: “Thạch Thiên Thạc, là anh giết Lý Song Nhi đúng không?”
Một câu nói đột nhiên này khiến Thạch Thiên Thạc trừng lớn hai mắt, hắn ta lập tức muốn đóng cửa nhưng bị Sở Từ ngăn lại. Sở Từ cười nói: “Giết Lý Song Nhi rồi lại giá họa cho Tôn Kiệt Siêu, cảm giác không tồi chứ nhỉ? Không chỉ có được tiền, còn có thể hả giận, lại đem tội gắn ở trên người kẻ cường gian vợ mình, quả là một hòn đá ném trúng vài con chim! Nhưng mà, giết người chính là giết người, cũng giống như giòi bọ chính là giòi bọ, sẽ không vì bản thân nó không còn tanh tưởi mà thay đổi.”
Thạch Thiên Thạc kinh hãi, hắn ta theo bản năng biện giải nói: “Không phải là tôi! Là Tôn Kiệt Siêu, là tên kia cường gian rồi lại giết vợ tôi! Lúc đó gã ta uống say nên không nhớ cái gì mà thôi!”
Sở Từ lười nghe hắn nói láo nên chỉ móc ra một lá bùa màu vàng, trực tiếp dán trên áo khoác của Thạch Thiên Thạc. Thạch Thiên Thạc ngẩn ra, biểu tình đột nhiên biến hóa, hắn không muốn di chuyển nhưng chân của hắn lại không tự giác đi ra phía cửa: “Không…”
Sở Từ mỉm cười đưa hắn ra ngoài: “Đi cục cảnh sát, thú nhận thẳng thắn việc này với cảnh sát, lại giao ra chứng cứ Tôn Kiệt Siêu cường gian Lý Song Nhi, tôi tin tưởng với tâm cơ của anh tất nhiên anh có thể sưu tập rất nhiều chứng cứ phạm tội của gã ta đi? Đi giao cho cảnh sát đi! Lại cùng Tôn Kiệt Siêu ở trong ngục giam cảm thụ một chút không khí của ngày Tết, tôi tin rằng những công dân tuân thủ pháp luật đều sẽ cảm ơn hai người.”
Thạch Thiên Thạc hoảng loạn lắc đầu, không ngừng nói: “Không…Không! Tôi không đi!” Nhưng tay chân của hắn lại không chịu khống chế, ngược lại lại nghe theo chỉ thị của Sở Từ vẫn luôn đi hướng dưới lầu.
Làm xong hết thảy Sở Từ mới đóng cửa nhà Thạch Thiên Thạc lại rồi rời đi, trước khi đi, cô nhìn về phía phòng ngủ, bên trong truyền đến tiếng khóc của một nữ quỷ, Sở Từ ngừng một lát mới đóng cửa lại.