Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 123 - Chương 123 - Con Nối Dõi - 1

Chương 123 - Con nối dõi - 1
Chương 123 - Con nối dõi - 1

Bữa tối kết thúc rất nhanh, do hôm nay là ngày lễ tình nhân nên trên các bàn trong nhà hàng đều được đặt một ngọn nến tinh xảo, ánh nến lay động phối hợp với ánh đèn hơi mờ ảo, khiến người ngồi đối diện có vẻ càng động lòng người. Hai người chợt nhìn nhau cười, Lục Cảnh Hành nhướn mày rồi móc ra một cái hộp đưa cho Sở Từ.

Sở Từ mở ra liền thấy một chiếc vòng cổ bằng phỉ thúy, màu lục đến gần như xanh biếc, trong suốt không hề tạp chất. Phỉ thúy này thật là đẹp, nhìn trong suốt như đáy nước vậy, hoàn mỹ không hề tì vết. Tuy rằng ngàn năm trước phỉ thúy thật sự không đáng giá tiền nhưng bao nhiêu năm trôi qua, một chiếc vòng phỉ thúy như vậy không thể nghi ngờ là tốt hơn rất nhiều so với cái nhẫn mà cô đang đeo.

Chiếc vòng này nhất định có giá phi thường xa xỉ, Sở Từ vội vàng từ chối: “Món quà này quá sang quý rồi, em không thể nhận được.”

“Không, em nhất định phải nhận!” Lục Cảnh Hành nghiêm túc cầm tay cô: “Anh không muốn mua những món hàng xa xỉ cho em, chúng không đáng giá tiền, tương lai nếu có một ngày anh không thể bảo vệ em được nữa thì em có cầm đi bán cũng bán không được bao nhiêu. Còn phỉ thúy thì không, giá trị của nó sẽ không giảm, mua liền có thể tăng giá trị, em lưu nó ở trong tay anh cũng cảm thấy kiên định hơn.”

Sở Từ biết giá thị trường của phỉ thúy vẫn luôn tăng, nghe nói tốc độ tăng trưởng cũng không chậm hơn so với giá nhà bao nhiêu. Nhưng mà…

Cô lại có cảm giác Lục Cảnh Hành đang muốn bày tỏ ý mình là: “Anh sợ tương lai anh chết sớm nên đang tính dần dần cho em.”

Cô bật cười: “Anh yên tâm đi, mạng của anh rất dài đâu! Đừng nói mấy lời xui xẻo như vậy.”

Ánh mắt của Lục Cảnh Hành hơi liễm, dưới ánh nến mờ nhạt, lông mi và đáy mắt của anh có một chút bóng ma, âm thanh của anh cũng trầm thấp có vẻ không chân thật: “Em nhận lấy đi, về sau hàng năm anh đều sẽ tặng cho em một ít phỉ thúy trang sức gì đó, như vậy chờ đến lúc em già rồi em liền có thể phú khả địch quốc.”

“…” Phú khả địch quốc cái gì, cô hoàn toàn không quan tâm được không? Nếu không cô đã đi mua xổ số từ lâu rồi. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy chứ cô vẫn rất cảm động với tấm lòng của Lục Cảnh Hành, cũng cảm động với lời thề của anh. Không hổ là diễn viên quay phim truyền hình, sến súa lên thật là khiến người ta không chịu nổi, Sở Từ cũng không từ chối nữa mà mỉm cười nhận lấy.

“So sánh với quà của anh thì quà em chuẩn bị thật sự là rất phế vật rồi." Nếu biết thế này thì cô đã mua món nào mắc hơn rồi, sau đó lại bổ sung: “Tuy rằng quà không mắc nhưng cái bùa bình an này là em bỏ ra rất nhiều công sức để vẽ đó, là vật báu vô giá.”

Lục Cảnh Hành nhận lấy cái hộp, vừa mở ra thấy liền lập tức đem khuy áo đeo lên, còn nâng cổ tay áo lên nhìn, vừa lòng cười: “Ánh mắt em không tồi nha.”

Sở Từ hổ thẹn. Lục Cảnh Hành lại đem bùa bình an cẩn thận cất vào túi áo tây trang, cái bùa bình an này có màu vàng, tinh xảo xinh đẹp, lại còn mang theo tình yêu của Sở Từ, khiến anh cảm thấy rất ấm áp, đây chính là một vật báu vô giá thực sự.

Hai người ăn cơm rồi trao đổi quà tặng xong, lúc đi ra nhà ăn thì thường xuyên có thực khách của nhà hàng nhìn lén bọn họ, nhưng Lục Cảnh Hành cũng hoàn toàn không thèm để ý đến người khác mà chỉ thản nhiên nắm tay Sở Từ, quang minh chính đại ra khỏi nhà hàng.

Tới lúc này hai người mới rốt cục có một chút cảm giác của tình nhân. Hai người đến bờ sông dạo dạo, hóng gió, trao đổi nước miếng, khoảng 10 giờ liền về đến nhà. Xe ngừng trước cửa Sở gia không xa, sau khi xuống xe Lục Cảnh Hành cúi đầu nhìn cô, chóp mũi hai người chạm vào nhau, anh thấp giọng nói: “Anh muốn hôn em, nhưng nếu lại hôn tiếp thì môi em sẽ sưng lên mất.”

Sở Từ bật cười, đêm nay quả thực là hai người hôn khá nhiều rồi. Cô đẩy môi của Lục Cảnh Hành ra: “Không cho anh hôn, nếu không lỡ mà bị anh cả em mà nhìn thấy thì thảm.”

Lục Cảnh Hành nhướn mày: “Anh của em hôm nay không đi hẹn hò sao?”

“Anh cả của em còn độc thân.”

Đang nói thì một thanh âm chen vào: “Ai độc thân?”

Sở Từ và Lục Cảnh Hành cứng người lại, vừa quay sang đã thấy Lục lão đại và vợ mình là Tô Tĩnh Ý đang đứng cách đó không xa. Lục Cảnh Hàn và Tô Tĩnh Ý cũng rất kinh sợ, mấy hôm trước hai người con đang nói thầm không biết Lục Cảnh Hành có phải là đang yêu đương hay không, làm sao mà không có việc liền sẽ chạy ra ngoài suốt vậy, hai người vốn còn đang định đi bắt gian đâu, ai ngờ hôm nay thế nhưng lại gặp được.

Lục Cảnh Hàn nhìn em trai mình và Sở Từ hỗ động cùng nhau, khuôn mặt già lập tức đỏ lên, đây chính là điều không tốt nhất khi có một người em làm diễn viên, hai người kia làm cái gì cũng khiến người khác có cảm giác là họ đang diễn phim thần tượng, hơn nữa Sở Từ còn xinh đẹp, hai người đứng cùng nhau, chậc chậc, khiến cho người khác không biết còn tưởng là đang quay show truyền hình yêu đương thực tế.

Có điều đối tượng của Lục Cảnh Hành là Sở Từ thì thật đúng là khiến hắn cảm thấy kinh ngạc, mặc dù là thật sự đánh vỡ gian tình nhưng hắn vẫn cảm thấy minh tinh và Đại sư huyền học là thật sự không xứng đôi với nhau được không?

“Đại ca, đại tẩu.” Sở Từ cười chào hỏi.

Tô Tĩnh Ý nhiệt tình cười nói: “Thật không hổ là người trẻ tuổi nha, lễ tình nhân còn ra ngoài chơi, không giống bọn chị, ngại kẹt xe nên cũng lười đi ra đường.”

Sở Từ chỉ cười cười.

Tô Tĩnh Ý lại cười nói: “Em có muốn vào nhà ngồi chơi chút không? Chị vừa mới phơi một ít cánh hoa, đi uống ly trà hoa đi.”

Sở Từ cũng không từ chối, hai người lại đi Lục gia, tư thế pha trà của Tô Tĩnh Ý rất giống người Nhật Bản, động tác cực kì đẹp, nhất cử nhất động đều như là tranh vẽ, rõ ràng là rất chuyên nghiệp, tuy rằng trước kia Sở Từ cũng thường uống trà trong cung cũng phải cảm thán với kĩ thuật pha trà này.

Trà hoa rất dễ uống, uống xong trong miệng đều là mùi hoa thơm ngát, Sở Từ cười khen không dứt miệng.

“Chị vẫn luôn rất muốn có con nhưng lại mãi không mang thai được nên không dám ở bên ngoài uống trà sữa gì gì, vẫn luôn tự mình pha rồi uống, uống lâu rồi cũng thấy rất tốt, uống xong dạ dày cũng cảm thấy ấm áp thoải mái hơn.”

Sở Từ gật đầu, lại nhìn tướng mạo của hai người, nghi hoặc nói: “Hai người vẫn luôn chuẩn bị cho việc có con sao?”

Tô Tĩnh Ý thở dài: “Không dối gạt em, Chị và Lục Cảnh Hàn kết hôn đã rất nhiều năm nhưng vẫn không có con, mẹ chồng chị cũng rất sốt ruột nhưng bụng của chị vẫn không cố gắng, đã tra xét rất nhiều bệnh viện nhưng cũng không tìm ra vấn đề gì, thật là khiến người ta sốt ruột.”

Sở Từ không lên tiếng, cô lại nhìn về phía mặt của Tô Tĩnh Ý, lúc này cô mới nghiêm túc nhìn tướng mạo của người này.

Tướng mạo của Tô Tĩnh Ý rất không tồi, có thể nói tuy cô không phải là người có mệnh cách đại phú đại quý nhưng từ nhỏ cũng không có ăn qua chút khổ nào, được người nhà che chở trong lòng bàn tay lớn lên, gia cảnh giàu có, sau khi kết hôn đối tượng cũng là người của gia đình giàu có, hơn nữa thực lực cũng rất tốt, đối xử với cô cũng không có chỗ chê, hai vợ chồng nâng đỡ lẫn nhau, đầu bạc đến già. Ở Sở Từ xem ra thì mệnh như vậy đã là tương đương không tồi, hơn nữa cung con cái của Tô Tĩnh Ý và Lục Cảnh Hàn phi thường tràn đầy, theo lý thuyết thì hai người kia hẳn là vừa kết hôn đã phải có con mới đúng, nhưng vì sao bây giờ kết hôn đã nhiều năm cũng không có con đâu?

Sở Từ nghi hoặc: “Không nên nha, theo kết quả mà em tính ra thì con của hai người năm nay ít nhất cũng đã phải 4 tuổi, làm sao đến bây giờ còn không có thai đâu?”

Tô Tĩnh Ý ngẩn ra, lập tức truy hỏi: “Sở Từ, ý của em là gì? Ý của em là trong cuộc đời của mình thì chị sẽ có con sao?”

Lục Cảnh Hàn nguyên bản đang nói chuyện với Lục Cảnh Hành nghe vậy cũng khẩn trương đi đến hỏi: “Sở Từ, anh và Tĩnh Ý kết hôn đã nhiều năm nhưng đều không có mang thai, vấn đề là hai người bọn anh đều đã đến bệnh viện kiểm tra qua, thân thể không có vấn đề gì cả, em nói có phải là những phương diện khác có vấn đề gì hay không?”

Sở Từ trầm ngâm nói: “Cái này em cần phải vào phòng ngủ của hai người nhìn xem rồi mới có thể kết luận chính xác được.”

Mấy người lập tức đi đến phòng ngủ của Lục Cảnh Hàn, trên đường gặp phải Hàn Tuệ Mẫn, nghe nói Sở Từ là đến xem vấn đề về con nối dõi của hai người lập tức kích động, sau đó lại nghi hoặc nói: “Sở Từ, con đến lúc nào vậy?”

“Con đã đến được một lúc rồi ạ.” Sở Từ cười trả lời bà.

“Ừ, về sau đến chơi thường xuyên hơn nhé, không có việc gì cũng đi tới đi lui một chút, dì giới thiệu bạn trai cho con nha.” Hàn Tuệ Mẫn lại đề cập đến đề tài này.

Sở Từ khụ khụ, cúi đầu cười. Sắc mặt của Lục Cảnh Hàn và Tô Tĩnh Ý cũng rất quái dị.

Hàn Tuệ Mẫn nghi hoặc: “Mấy đứa làm sao vậy? Mẹ nói sai gì à?”

Sắc mặt của Lục Cảnh Hành rất không tốt, lần đầu tiên anh mới gặp mẹ ruột đi cạy góc tường của con trai mình, anh ngay lập tức ôm lấy bả vai của Sở Từ, khách khí tuyên bố: “Cũng được đó mẹ, mẹ giới thiệu cho Sở Từ một người đi. Không bằng giới thiệu con mẹ ấy, mẹ thấy thế nào?”

Hàn Tuệ Mẫn ngừng một lát, sau đó mới hậu tri hậu giác ý thức được: Con của bà đem con gái còn vị thành niên của người ta lừa đến tay!

Bình Luận (0)
Comment