Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 122 - Chương 122 - Lễ Tình Nhân

Chương 122 - Lễ tình nhân
Chương 122 - Lễ tình nhân

Người bán hàng lần đầu tiên nghe được loại lý luận kì lạ này cũng bật cười nói: “Xem ra cô nhất định cũng không thích đi dạo phố rồi.” Nói xong cô giúp Sở Từ cà thẻ rồi trả thẻ lại cho Sở Từ.

Ngu Đường thấy thế lại nói: “Sở Từ à, hay là cậu mua một cái túi xách đi. Tớ thấy bình thường cậu cũng không để tâm đến việc trang điểm, nhưng có đôi khi trong một số trường hợp yêu cầu ăn mặc chính thức thì cậu cũng không thể đeo một cái túi loại kém đi?”

Sở Từ không hay mua túi, trên thực tế cô cũng không quá để ý đến những việc này, cô thường hay mua những loại túi hay quần áo được may thủ công, cảm thấy như vậy có vẻ thoải mái tự nhiên hơn.

“Vậy à.”

“Đúng vậy đúng vậy, để cho người bán hàng đề cử một kiểu cho cậu đi.”

Người bán hàng nghe vậy rất vui vẻ, cô đi đến trước quầy, vốn cô định lấy mấy kiểu NF mới nhập có giá hơn một vạn hay là mấy kiều bình thường khác, nhưng đến nơi cô lại ngừng một chút, không hiểu sao tuy cô bé này toàn thân không có một món hàng hiệu nào nhưng cô lại cứ cảm thấy khí tràng của cô ấy không bình thường, khí chất trên người còn tốt hơn so với những người thiên kim danh viện khác, nghĩ vậy cô liền lấy một kiểu túi ra, cười nói: “Vận khí của cô thật là tốt, kiểu này của chúng tôi vừa đưa ra thị trường đã cung không đủ cầu, thật vất vả chúng tôi nhập được, nhưng khách hàng đặt xong lại không muốn lấy, vừa vặn được cô gặp phải.”

Kiểu dáng của cái túi hộp này không lớn, chỉ lớn hơn bàn tay một chút, để smart phone có màn hình hơi lớn một chút là vừa đủ, Sở Từ đeo vào thử, nhìn vào gương, sau đó ngay cả bản thân cô cũng sửng sốt một chút.

Túi đeo nghiêng ở trên người cô, dài đến eo, túi bình thường cô đeo đều có vẻ không phối hợp với khí chất của cô, khí chất của cô rất sạch sẽ, không thích hợp với những thiết kế quá mức phức tạp, nhưng kiểu túi này thì khác, rất đơn giản, sạch sẽ lưu loát, mặc đồ thường hay lễ phục đều thích hợp.

Ngu Đường cũng đầy mặt kinh diễm: “Woa, thật sự là rất thích hợp với cậu nha! Trước kia tớ nhìn những người minh tinh khác đeo kiểu túi hộp giống vậy đều sẽ cảm thấy rất kì quái, cứ như là đeo túi đựng đồ trang điểm ấy, nhưng cậu đeo lại hoàn toàn không có cảm giác này, mua đi.”

Hai người bán hàng bên cạnh cũng nhìn hai người chăm chú. Người bán hàng đang phục vụ hai người thì cười nói: “Kiểu này có giá 4 vạn 2, xem như là rẻ, cô mua đeo mười hai mươi năm cũng không quá hạn.”

Sở Từ cười tháo túi xuống, người bán hàng thấy thế hơi mất mát một chút, không ngờ cô lại nhìn nhầm rồi, cứ tưởng cô bé này rất có tiền, không ngờ lại chỉ thử mà không mua, xem ra vẫn là quá mắc. Nhưng dù vậy cô cũng không nói gì, người bán hàng vốn chính là người phục vụ, không phải người khách nào cũng sẽ mua, cô cũng không ngại phiền, đang định đem đi cất thì Sở Từ lại kinh ngạc nói: “Sao cô lại đem đi cất?”

Người bán hàng giải thích: “Là như thế này, túi mà khách hàng không mua chúng tôi đều phải đem vào kho để cất.”

“Ai nói tôi không mua?” Sở Từ nghi hoặc: “Quẹt thẻ đi.”

“…” Người bán hàng hồi vị lại lập tức vui vẻ: “Cô muốn mua sao? Được rồi, tôi đây đóng gói cho cô, kiểu dáng này thật sự rất thích hợp với cô đó.”

Vì thế không quá hai phút, Sở Từ lại mua một món đồ. Từ đâu đến đuôi không đầy 5 phút, Sở Từ đã mua hơn 4 vạn.

Trước khi đi, Sở Từ nói với người bán hàng: “Gần đây cô đang bàn chuyện ly hôn sao?”

Người bán hàng ngẩn ra, không hiểu ra sao mà nhìn Sở Từ chằm chằm, Sở Từ ném cái hộp đi, trực tiếp đeo túi lên rồi mới cười nói: “Cô hiểu lầm chồng cô rồi đấy, anh ta không có ngoại tình, cô nên nói chuyện nghiêm túc lại với anh ấy, hai người nhìn qua đều có vẻ hiền hòa nhưng tính cách lại đều rất ngoan cố, không chịu cúi đầu, như vậy mãi thì sẽ có hại.” Nói xong Sở Từ mới rời khỏi cửa hàng.

Người phục vụ tóc ngắn nhìn theo cô chằm chằm. Ra cửa Ngu Đường mới cười nói: “Cậu có thấy biểu tình của người phục vụ tóc ngắn kia không? Ha ha, thật là mắc cười muốn chết, khinh thường người quá mà, thật là.”

Sở Từ bật cười: “Loại người không liên quan đến tớ tớ căn bản không chú ý đến.”

“Cảm giác vả mặt thật là khoái! Má ơi, nháy mắt liền quẹt thẻ hơn 4 vạn, hu hu, Sở Từ, tớ muốn ôm đùi cậu cơ.”

Sở Từ đẩy mặt cô đang thò qua ra xa, bất đắc dĩ nói: “Được được được, cho cậu ôm đó.”

Cùng lúc đó, trong tiệm, người bán hàng tóc ngắn kia đang nói về Sở Từ với ngữ khí không tốt: “Cô ta vừa nhìn liền biết không phải là kẻ có tiền, lấy đâu ra nhiều tiền mà mua đồ như vậy? Sẽ không phải là tiền lai lịch bất chính chứ?”

Mà người bán hàng nghi ngờ chồng mình ngoại tình, gần đây đang định ly hôn thì lại kinh ngạc nhìn theo bóng dáng hai người chằm chằm, vừa rồi nữ sinh kia nói gì đó? Chồng cô không có ngoại tình? Làm sao mà cô ấy biết được? Cô vốn là định chiều nay đi lãnh giấy ly hôn, nhưng không biết vì sao nghe lời nói của Sở Từ cô lại lấy điện thoại ra gọi cho chồng mình: “Alo, là em đây…”

Mười phút sau, cô cúp điện thoại, thoải mái thở dài một hơi, thì ra đêm đó chỉ là hiểu lầm, còn may cô bé vừa rồi nhắc nhở một câu, nếu không bọn họ nhất định là đã ly hôn rồi.

….

Ngày lễ tình nhân, cả ngày Sở Từ vẫn luôn ở lại phòng làm việc để vẽ tranh, chờ vẽ xong mới về nhà, Ngu Đường cũng vừa lúc gửi tin nhắn đến: “Cậu khai thật cho tớ đi, hôm nay cậu có kế hoạch như thế nào? Lục Cảnh Hành có lãng mạn không? Có hẹn cậu đi đâu chưa? Nhớ phải truyền hình trực tiếp cho tớ đó.”

Sở Từ bật cười: “Tớ còn không có biết đâu, đến tối bọn tớ mới ra ngoài.”

“Chời chời chời, thật là kích động nha! Hãy đi hưởng thụ cho thật tốt nha, à đúng rồi…” Ngu Đường gửi một khuôn mặt cười hiểm ác qua: “Có người nói Lục Cảnh Hành không được, khụ khụ, Sở Từ ơi, cậu phải nghiệm chứng thử đấy.”

Sở Từ vừa mới đọc tin nhắn xong, ngẩng đầu liền thấy Lục Cảnh Hành mặc một bộ tây trang đứng trước cửa nhà, khóe miệng của anh hơi câu lên, vẻ mặt cưng chiều nhìn cô. Sở Từ bất giác mỉm cười. Nghĩ đến lời nói mới rồi của Ngu Đường, cô không nhịn được đem tầm mắt dời về phía giữa hai chân của Lục Cảnh Hành.

Khụ khụ! Thật là tội lỗi quá.

“Cảnh Hành à?” Điền Tam Thải đi ra, thấy Lục Cảnh Hành mặc một thân tây trang màu đen, nhìn vô cùng chính thức, lập tức hai mắt hiện hình trái tim, cười nói: “Ôi chao, ăn diện đẹp trai như vậy sao? Hôm nay là ngày lễ tình nhân đúng không? Định cùng Sở Từ nhà bác đi đâu đón lễ thế?”

Lục Cảnh Hành cười nhẹ nói: “Hay là bác cùng tụi con ra ngoài chơi đi?”

“Thôi, bác không đi quấy rầy người trẻ tuổi mấy đứa đâu, mau đi đi, hôm nay đường nhất định là đông nghẹt.”

Hôm nay Lục Cảnh Hành đi chiếc xe thể thao màu bạc, bản thân anh mặc một chiếc áo bành tô phong cách châu Âu, Sở Từ thấy anh ăn diện kiểu này liền nhanh chóng đi thay một bộ đồ khác.

Cô nhanh chóng thay đồ xong xuống lầu, cô mặc một cái đầm ngắn màu đỏ, đầm dài đến giữa đùi, không dài không ngắn, mặt trên là áo cúp ngực, phi thường tôn dáng, khiến dáng người của cô có vẻ phập phồng quyến rũ, một đôi chân dài trắng muốt được đầm làm nổi bật có vẻ càng thẳng tắp dụ hoặc, vì không lạnh nên cô chỉ phối hợp một cái áo khoác lông mỏng màu đen bên ngoài mà thôi. Cô đem tóc vòng lên, chừa khoảng 20 cm xõa bên ngoài, lại dùng trâm cài cố định lại, cứ như vậy khiến cổ của cô có vẻ càng thon dài, đường cong cũng kéo dài, bộ ngực như ẩn như hiện vô cùng dụ hoặc. Trang điểm có vẻ chính thức mà lại không mất tuổi trẻ, có thể phối hợp với trang phục của Lục Cảnh Hành lại không quá mức chính thức.

Lúc này cô đang xách một cái túi xách xuống lầu, Lục Cảnh Hành vẫn luôn đứng ở cạnh xe thể thao, nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại nhìn cô, hai người đứng đối diện cách xa nhau một cái sân, không hẹn mà cùng mỉm cười.

Chờ Sở Từ đến trước mặt mình, anh vén lên một chùm tóc đen của cô, thấp giọng thì thầm: “Hôm nay em rất đẹp.” Dừng một chút anh lại nói tiếp: “Đương nhiên là bình thường em cũng đẹp như vậy rồi.”

Sở Từ cười nhẹ, trang điểm khiến cho khuôn mặt cô có vẻ càng hồng nhuận, đôi môi màu hoa hồng khiến cô thiếu một chút trầm tĩnh, lại nhiều một chút hơi thở thanh xuân.

Hai người cùng nhau lên xe với tâm tình rất tốt, Lục Cảnh Hành lái xe thẳng đến một nhà hàng xa hoa. Nhà hàng này nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà cao nhất thành phố, phong cảnh thành phố nhìn từ đây rất đẹp, ngồi ăn ở bên ngoài trong điều kiện thời tiết không quá lạnh như thế này còn có thể vừa ăn vừa xem cảnh đêm.

Dọc đường đi Sở Từ vốn tưởng rằng sẽ gặp được rất nhiều người, kết quả nhìn mãi cũng chỉ thấy có ba cặp tình nhân. Chờ cầm lấy thực đơn cô mới biết nguyên nhân, giá cả ở đây sang quý khiến người ta líu cả lưỡi, cô đột nhiên có cảm giác mình là vai nữ chính của phim thần tượng đang cùng ăn tối với vai nam chính.

Lục Cảnh Hành quen thuộc chọn vài món, Sở Từ cũng chọn vài món rồi đưa thực đơn cho người phục vụ. Đồ ăn lên cũng khá là mau. Thực ra Sở Từ rất ít ăn cơm tây nên đối với bộ đồ ăn Tây cô cũng chỉ giới hạn trong biết xài mà thôi chứ cũng không quá quen, Lục Cảnh Hành thấy thế liền săn sóc mà cắt đồ ăn xong mới bỏ vào trước mặt Sở Từ: “Em nếm thử xem, món gan ngỗng ở chỗ này cũng không tồi đâu.”

Sở Từ ăn một miếng, trước giờ cô không cảm thấy cơm Tây ăn ngon, nhưng hôm nay chắc là do đồ ăn quá mắc, một miếng có thể so sánh với vàng thế nên cô cứ cảm thấy cơm Tây hôm nay ăn cực kì ngon, cũng có lẽ chỉ là do tác dụng tâm lý mà thôi.

“Ừ.” Cô ăn liên tục, đôi mắt cũng thoải mái híp lại.

Bình Luận (0)
Comment