Sở Từ trầm ngâm một lát rồi mới cười giải thích: “Người thứ nhất tuy rằng rất xinh đẹp, sơ yếu lý lịch cũng ưu tú, nhưng mà nói sao nhỉ? Tướng mạo của cô ta không thích hợp, khuôn mặt của cô ta bên trái nhỏ hơn bên phải một chút, cái trán lớn nhưng hai má lại nhỏ, có thể thấy đó là một người có chút tâm kế, là loại người có thể vì thăng chức mà không từ thủ đoạn, mặt cô ta phạm đào hoa, mà còn là đào hoa không tốt, tướng mạo biểu hiện cô ta từng cùng cấp trên của mình dan díu, nếu tôi đoán không sai thì sở dĩ cô ta có thể bò lên chức cao như vậy ở công ty cũ chính là bởi vì có quan hệ đặc thù với ông chủ. Gần nhất cô ta còn có đào hoa sát, cho thấy nguyên nhân cô ta rời khỏi công ty rất có thể là vì bị vợ của cấp trên phát hiện gian tình. Hơn nữa cô ta còn rất khôn khéo, nếu là có cơ hội liền dễ dàng ra ngoài tự mình làm, tóm lại, tôi cảm thấy tôi không quá cần thuê một người nữ nhân chuyên dẫm lên vai đàn ông thể thăng chức vào công ty.”
Trong quá trình cô nói chuyện, 'Mắt to manh' vẫn luôn bảo trì trạng thái ngốc lăng, chờ cô kết thúc mới giật mình nói: “Thật sao? Chuyện này còn có thể nhìn ra được á? Vậy người thứ hai thì sao? Tôi thấy tướng mạo của cô ấy rất bình thường, nhìn qua cũng không xuất chúng.”
“Đúng là như vậy.” Sở Từ lại cười nói: “Chỉ bằng bề ngoài tới nói thì cô ấy xác thực là không quá xuất chúng, nhưng hình dáng lỗ tai cô ấy rất rõ ràng, trong nhu có cương, cho thấy người này co được dãn được, làm việc rất biết tiến thối, xương gò má không cao không thấp, no đủ lại không khó coi, mặt ngoài cô ấy có tính uy nghiêm nhất định, lại nói, Mạnh Tử có câu ‘Xem mắt mà biết người thiện ác’, đôi mắt cô ấy đen trắng rõ ràng, thanh triệt bình tĩnh, cho thấy cô ấy là người chính trực, tính cách bình thản, lại tổng hợp những bộ vị khác trên khuôn mặt cô ấy mà nói thì người này có gia đình hòa thuận, tuy rằng không tính là giàu có nhưng chồng cô rất nghe lời, ở nhà cô cũng có vị trí lãnh đạo tuyệt đối, phải biết rằng chuyện nhà không thể nhẹ hơn chuyện công ty bao nhiêu đâu, gần đây cung tiền tài của cô ấy phát ám, cho thấy cô ấy có tiền cần chi ra ngoài, mà mẹ chồng của cô ấy vừa lúc còn bị bệnh, có thể thấy tiền này là dùng để chữa bệnh cho mẹ chồng, nhìn chung mà nói thì tôi cảm thấy một người như vậy thì bất luận là nhân phẩm hay năng lực đều rất không tồi, thật thích hợp với phòng làm việc này của tôi.”
Cô nói phục 'Mắt to manh', cũng khiến 'Mắt to manh' rất là kinh ngạc: “Người ta phỏng vấn đều là hỏi này hỏi nọ, còn đại đại lại ngược lại, trực tiếp xem tướng mạo, chờ tôi có mở phòng làm việc cô cũng đến giúp tôi chọn vài người nhé?”
“Được chứ.” Sở Từ cười đứng dậy: “Bây giờ tôi đi gọi điện thoại cho người thứ hai, kêu cô ấy giúp tôi tuyển người đây.” Vì công ty vừa mới thành lập nên Sở Từ cũng bất chấp trình tự, trực tiếp gọi điện thoại cho người ta.
Người nữ kia tên là Trần Vân, nhận được điện thoại của Sở Từ thì rất kinh ngạc, cô nguyên bản nghĩ rằng mình nhất định là không thể cạnh tranh được với người kia, dù sao sơ yếu lý lịch của cô ta phi thường ưu tú, ưu tú đến mức lúc mọi người còn chờ ở phòng chờ phỏng vấn liền đều cảm thấy HR của công ty này không thể là ai ngoài cô ta được, ai biết người tác giả truyện tranh tên là Sở Từ này lại chọn cô.
Sở Từ thông báo xong lại nói: “Cô xử lý việc mẹ chồng của cô bị bệnh rồi ngày mai đến đi làm đi. Gần đây công ty cũng không quá bận, cô làm xong việc của mình là có thể về nhà.”
Trần Vân liên tục nói cảm ơn, đến khi cúp điện thoại mới nhớ đến làm sao mà Sở Từ lại biết mẹ chồng cô bị bệnh?
Hôm sau Trần Vân đi làm, làm xong kế hoạch phỏng vấn, 'Mắt to manh' liền chạy tới chứng thực: “Trần Vân tỷ, mẹ chồng của chị bị bệnh thật sao?”
“Đúng vậy.” Trần Vân gật đầu.
“Là do chị bỏ tiền ra chữa cho bà ấy?”
Trần Vân kinh ngạc: “Làm sao mà cô biết được?”
“Trời ạ…” 'Mắt to manh' thật là bị kinh sợ, Sở Sở cũng quá là lợi hại đi?
Tìm được HR, Sở Từ liền nhẹ nhàng rất nhiều, sau đó Trần Vân cũng lục tục tuyển cho cô lễ tân, kế toán, họa sĩ…cứ như vậy, một cái phòng làm việc nhỏ cũng coi như là được thành lập, Sở Từ làm quen với mọi người một chút liền đem những công việc nhỏ vụn giao cho người phía dưới, không thể không nói là có đoàn đội hợp tác thật sự là rất có hiệu suất, cứ như vậy cô liền có thể chỉ cần sáng tác cốt truyện, vẽ một chút cấu tứ, còn những thứ nhỏ nhặt khác như là kiến trúc gì đó là có thể giao cho trợ thủ đến làm, rất nhiều tác giả truyện tranh đều thích dùng máy tính để vẽ, Sở Từ tuy rằng đã mua công cụ đầy đủ nhưng vẫn thích vẽ bằng tay hơn, cảm thấy như vậy thì xúc cảm sẽ tốt hơn một chút.
Kể từ đó Sở Từ giảm bớt không ít chuyện, không thể không nói, mấy họa sĩ trợ lý Trần Vân tuyển đến đều không tồi, cô xem quá tướng mạo của họ, không có khuyết điểm gì lớn liền quyết định đều lưu lại. Làm xong những việc này cũng đã bất tri bất giác đến ngày lễ tình nhân.
………..
Sáng sớm Ngu Đường liền gửi tin nhắn cho Sở Từ: “Sở Từ, lễ tình nhân cậu tính mua cái gì tặng Lục Cảnh Hành?”
Sở Từ ngẩn ra, đặt bút vẽ xuống nghi hoặc nói: “Lễ tình nhân còn cần mua quà sao?”
“…” Đầu dây bên kia Ngu Đường cũng cạn lời rồi, cô thở dài nói: “Tớ biết ngay là sẽ như thế này mà! Còn may là tớ nhắc nhở cậu! Lục Cảnh Hành tuy rằng nhiều scandals nhưng lại không có tai tiếng gì, tớ đoán công tử ca như anh ấy nhất định cũng sẽ không là người keo kiệt, vậy thì dù sao cậu cũng phải có gì đáp lại đi?”
Sở Từ cân nhắc một lát rồi nghiêm túc nói: “Để tớ đưa cho anh ấy một lá bùa đi, bảo vệ bình anh bảo vệ sức khỏe, khiến cho anh ấy có thể rời xa mọi mối họa.”
“…” Ngu Đường thật hết chỗ nói rồi: “Sở Từ, cậu còn có thể khô khan hơn một chút nữa sao? Hai người lần đầu tiên đón lễ tình nhân, cậu không thể cẩn thận chuẩn bị sao?”
Sở Từ nghĩ nghĩ, thật khiêm tốn mà tiếp nhận lời phê bình, cũng nói: “Được rồi, tớ sẽ ra cửa đi mua quà ngay bây giờ. Cậu có muốn đi cùng tớ không?”
“OK.”
Hai người hẹn nhau gặp mặt ở trung tâm thương mại, từ ngày biết Sở Từ tính một quẻ muốn thu 100 vạn Ngu Đường liền không thể nhìn thẳng vào kẻ thổ hào này nữa! Nếu Sở Từ đã không thiếu tiền, Ngu Đường liền trực tiếp đưa cô đến mấy cửa hàng bán hàng hiệu.
“Lục Cảnh Hành là người phát ngôn ở khu vực châu Á của một nhãn hàng xa xỉ, thường xuyên phải tham gia hoạt động của nhãn hiệu, phẩm vị trang phục bình thường của anh ấy cũng rất cao, nếu muốn tặng cậu chỉ có thể tặng những món đồ sẽ không làm lỗi.”
Sở Từ có nghĩ đến việc mua đồng hồ, nhưng thứ này đối kẻ có tiền đến nói là rất khó tặng, đồng hồ tượng trưng cho thân phận, đưa giá rẻ không đeo được, đưa mắc tiền lại không thích hợp, nghĩ tới nghĩ lui Sở Từ liền nói: “Đưa khuy cài áo đi.”
“Cũng đúng, tặng một đôi khuy cài áo hàng hiệu, vừa tinh xảo vừa có vẻ có cấp bậc, lại không dễ làm lỗi.”
Tuy rằng Ngu Đường cũng không có kinh nghiệm yêu đương gì nhưng do thường xuyên đi dạo mấy diễn đàn hàng hiệu nên rất hiểu mấy chuyện này. Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào quầy chuyên doanh của LV, một người phục vụ tóc ngắn trang điểm tinh xảo nhìn liếc qua hai người một cái, cũng không đi lên phục vụ mà ngược lại đứng nói chuyện phiếm với đồng nghiệp.
Sở Từ và Ngu Đường đi vào, hai người dạo một vòng rồi dừng lại trước quầy bán phụ kiện, người phục vụ tóc ngắn kia đứng ở ngay bên cạnh lại không thèm nhìn hai người một cái, cũng không chịu đến phục vụ mà vẫn là tiếp tục kể chuyện cười với đồng nghiệp. Mấy người nói nói cười cười, xem nơi này như chợ bán thức ăn, cũng không thèm để mắt đến hai cô gái trẻ.
Lúc này có một người nữ phục vụ tóc dài từ trong kho hàng ra tới, cô ấy tiến đến cười chào đón: “Xin chào, hai người có cần tôi hỗ trợ gì không?”
Sở Từ nhìn cô một cái rồi cười nói: “Cô giúp tôi chọn một đôi khuy áo đi.”
“Được rồi.” Người nữ kia ôn nhu trả lời, từ bên trong móc ra một đống khuy áo có kiểu dáng đặc biệt đơn giản, cũng không mang theo logo quá rõ ràng: “Mấy kiểu này có được không?”
Sở Từ cầm một cái nhìn xem, hình thức đơn giản, rất xứng đôi với tây trang màu đen, nhìn qua cũng không khiến người khác chú ý đến nhưng cũng không mất cảm giác thời thượng. Nghĩ nghĩ, cô cười nói: “Tôi lấy đôi này, cô đóng gói giúp tôi một chút.”
Mấy người nữ kia đều sửng sốt, đặc biệt là mấy người vừa rồi không thèm để ý đến hai người, trên mặt bọn họ đều có sự khiếp sợ rõ ràng, nhất là người nữ tóc ngắn kia, lén lút đánh giá hai người một cái, lúc này mới phát hiện tuy rằng hai người tuổi còn nhỏ nhưng khí chất đều không tồi, đặc biệt là Sở Từ, làn da rất trắng, khí tràng cũng có vẻ mạnh mẽ.
Người bán hàng ngẩn ra một lúc rồi bổ sung một câu: “Kiểu này có giá 4000 nhân dân tệ.”
“Được.” Sở Từ móc thẻ ra đưa cho cô: “Cà thẻ giúp tôi đi.”
“Vâng.” Người bán hàng ngơ ngẩn nhận lấy tấm thẻ, nói thật, kiểu khuy áo này cũng không phải là mắc nhất, thân là nhân viên của một cửa hàng cao cấp thì cô cũng đã thường xuyên gặp được thổ hào, một lần mua hơn 10 vạn là chuyện bình thường, nhưng nói thật là cô không nghĩ tới hai cô bé tuổi nhỏ như vậy, lại không phải là thiên kim con nhà giàu trong thành phố mà lại có thể quyết định mua đồ vật nhanh như vậy, hai người cũng không phải là khách quen của cửa hàng, như vậy cho thấy chút tiền đó căn bản không đáng giá nhắc đến trước mặt họ.
Người bán hàng kinh ngạc với tốc độ mua đồ của Sở Từ nên cười nói: “Cô mua đồ vật thật nhanh, vừa vào tiệm được hơn một phút mà đã quyết định xong rồi.”
Sở Từ bị lời nói của cô chọc cười: “Chứ không còn phải cần bao lâu? Tôi mua đồ vật mua quần áo cũng không hay thử, mua rồi đi thôi, dù sao thời gian của mọi người đều là quý giá, thật sự không đáng lãng phí thời gian cho việc mua sắm thử tới thử lui nhàm chán này.”