Xuống khỏi taxi, Sở Từ vừa đi vài bước liền nghe thấy có người ở phía sau kêu mình, cô quay đầu nhìn lại thì thấy tài xế xe taxi ban nãy đang đuổi theo sau cô.
“Ôi chao cô bé ơi, cô đi thật là nhanh quá! Tôi kêu muốn chết mà cô vẫn không nghe thấy!” Ông ta vừa thở giơ lên một chiếc điện thoại: “Đây là điện thoại của cô đúng không?”
Sở Từ ngẩn ra, sau đó cười nói: “Cảm ơn chú, con thật là hậu đậu quá.”
“Không có gì đâu, chuyện nhỏ mà thôi.” Người kia hiền hậu nở nụ cười.
Tài xế taxi là một người đàn ông trung niên, nhìn qua có vẻ rất hàm hậu, trên thực tế cũng là như thế, Sở Từ từ tướng mạo của ông là có thể biết đây là một người hiền lành, cả đời đều chịu người khác bắt nạt, cũng không có số phát tài, mệnh cách của ông xác thực không được tốt, con gái duy nhất bị tra ra bệnh ung thư từ khi còn bé, cả nhà lại đều phải dựa vào việc lái xe của ông để sinh hoạt, vợ ông có lẽ là sợ phải sống cực khổ, lại sợ bệnh của con gái liên lụy mình nên không được mấy năm đã bỏ trốn cùng người đàn ông khác. Ông vừa phải chăm sóc con gái, lại phải chiếu cố cha mẹ già, ngày qua rất khổ.
Một người có cuộc sống nhọc nhằn như vậy thế nhưng còn có thể bảo trì một tấm lòng son, không oán trời trách đất thì thật sự là không dễ dàng: “Cô bé, về sau phải cẩn thận một chút nhé, không phải người nào cũng có thể trả lại cho con đâu, con xem điện thoại này cũng không rẻ tiền, nếu là mất thì phải đau lòng đến mức nào nha?” Người tài xế giản dị nói.
Sở Từ gật đầu cười: “Con nhớ rồi ạ.”
Người tài xế cười cười rồi bước đi, Sở Từ lại đột nhiên gọi lại ông: “Bác tài xế ơi, tối về bác nhớ phải ra sạp báo trước chung cư mua một tờ vé số nhé!”
Người tài xế ngẩn ra, sau một lúc lâu vẫn chưa hồi vị lại được, mua xổ số? Là sao? Tuy rằng trước chung cư chỗ ông ở quả thật là có một sạp báo, chỗ đó xác thật cũng có bán vé số, chính là cái loại vé số mua rồi cạo, phần thưởng sẽ được ghi dưới lớp bạc mỏng ấy, bán mười mấy năm cũng không có người nào trúng được giải thưởng lớn, người trúng nhiều nhất mới có 2000 đồng tiền, cô bé kia lại đột nhiên kêu ông đi mua là sao? Ông căn bản là luyến tiếc đi lãng phí 2 đồng tiền để mua tờ vé số kia nha. Nghĩ vậy ông cũng liền không để ở trong lòng nữa, đêm đó ông lái xe về nhà, ngang qua sạp báo lại nhớ đến lời cô bé kia nói, do dự mãi mới quyết định bỏ tiền mua một tờ.
“Ông chủ, bán cho tôi tờ vé số đi.” Người tài xế cười.
Ông chủ kia cũng biết tình huống của ông liền kinh ngạc nói: “Hôm nay ông không lái xe sao?”
“Không được, ngày mai phải đưa con gái tôi đi kiểm tra rồi, đêm nay tôi về sớm với nó.”
“Haizz…ông cũng quá không dễ dàng, ngày sống đến khổ sở như vậy còn không bằng lên mạng làm cái chương trình quyên tiền đâu, ông xem bây giờ có rất nhiều người gom góp quyên tiền gì đó trên Wechat, mỗi lần đều có thể gom đến mấy chục vạn đấy.”
Người tài xế nghe vậy chỉ kiên định lắc đầu: “Tôi có tay có chân, lại không thiếu tiền đến mức đó, sao lại phải đi lừa lòng đồng tình của người khác đâu?” Nói xong ông cầm lấy một tờ vé số ở trên cùng: “Cái này là bị người ta xé xuống sao?”
“Đúng vậy.” Ông chủ kia thở dài: “Hồi nãy có mấy người trẻ tuổi lại mua xổ số, chọn tới chọn lui, do dự một hồi lại bỏ lại.”
Người tài xế cầm tờ vé số kia cười nói: “Chọn tờ nào cũng không sao, dù gì cũng không trúng, tôi lấy đại tờ này đi.”
Trả tiền xong, người tài xế cào vé số xem thử, vừa nhìn đến số 0 liền có chút ngoài ý muốn.
Đây là có ý gì? Bình thường đều là có mấy chữ ‘Cảm ơn’ hoặc ‘Chúc may mắn lần sau’ nha, tờ này sao còn có chữ số nữa? Ông cào xong toàn bộ liền lập tức bị con số ‘50000’ trên đó dọa cho sợ đến ngây người.
Năm vạn! Là năm vạn! Ông không nhìn lầm chứ? Ông chủ kia cũng bị kinh đến rồi.
“Trời ạ, ông trúng thưởng rồi! Lão Thái, những ngày khổ của ông đã qua đi rồi! Ông trúng năm vạn, vận mệnh này thật là tốt quá, mau mau, để tôi đổi thưởng cho ông ngay!”
Chuyện có người mua xổ số ở sạp báo rồi trúng giải thưởng lớn nhanh chóng được lan truyền khắp chung cư, nhất thời có rất nhiều người đều vây lại đây mua xổ số.
Mà tài xế lão Thái thì nhìn hơn bốn vạn đồng tiền trong tay mình, vẫn không thể tin nổi mà ngồi trong xe. Nghĩ đến lời nói của cô bé kia ban sáng, ông lại tràn đầy nghi hoặc. Cô bé là tính trước đến ông sẽ trúng thưởng nên mới kêu ông mua sao? Nếu thật là thế thì cô bé cũng quá lợi hại rồi, thật muốn gặp mặt để chính mồm cảm ơn cô.
……
Sở Từ bớt ít thời gian đến phòng làm việc, hôm nay cô có hẹn với mấy người đến để phỏng vấn. Việc phỏng vấn này thật ra cô cũng không muốn nhúng tay quá nhiều, nếu cô bỏ tiền ra thuê HR thì mấy việc này đều là việc của HR, nếu một HR không xài đủ thì cô còn có thể mời mấy người đến hỗ trợ, hơn nữa cô còn có thể xem tướng, người đến phỏng vấn là có thực tài thực học hay là chém gió, cô chỉ cần nhìn qua là có thể biết, bởi vậy cô không định đặt quá nhiều tâm tư vào việc phỏng vấn những vị trí khác mà chỉ hy vọng có thể chọn tốt một HR ra là được rồi.
Phòng làm việc của Sở Từ tuy rằng không lớn nhưng danh khí của Sở Từ lại có, hơn nữa fan của Sở Sở bây giờ đã có hơn 350 vạn, có thể nói một người có khả năng thu hút nhiều fan trong thời gian ngắn như vậy, Sở Từ xem như là người đầu tiên làm được, fan của cô đều là fan thật sự, không có nick ảo, bởi vậy lấy danh khí của cô mà nói thì người đến phỏng vấn vị trí HR đều là những người rất có kinh nghiệm.
Người đầu tiên là một người phụ nữ tóc ngắn đi đến.
Người phụ nữ tóc ngắn này tên là Tô Hiểu Quân, Sở Từ mở sơ yếu lí lịch của cô ra xem, không hề nghi ngờ, sơ yếu lý lịch của cô ta phi thường ưu tú, Tô Hiểu Quân vừa tốt nghiệp liền đi làm ở một công ty lớn, vừa làm liền làm rất nhiều năm, chưa bao giờ nhảy việc, cô lại là người địa phương, điều này có nghĩa cô là một người ổn định, sẽ không dễ dàng bỏ việc, mà còn tốt nghiệp từ trường đại học nổi tiếng, cho dù là bằng cấp vẫn là tài năng đều tương đương không tồi.
Đối phương cũng biết điều này nên rất tự tin, ánh mắt vẫn luôn sáng lấp lánh, cong môi nhìn Sở Từ. Không thể không nói, đây là người để tóc ngắn hợp nhất mà đó giờ Sở Từ gặp được, những người hợp với tóc ngắn đều là những người có cái đầu khá nhỏ, cắt tóc ngắn có thể phụ trợ những ưu thế khác của ngũ quan tốt hơn, nhưng cùng lúc đó, tóc ngắn cũng rất kén chọn khuôn mặt, có vài người cắt tóc đi thì khí chất cũng trở nên không ổn, cảm giác như là bác gái, lại có người cắt tóc xong thì lại tươi trẻ xinh đẹp, người phụ nữ này thuộc loại thứ hai.
Sở Từ hỏi qua mấy vấn đề đơn giản, thân là HR tự nhiên là có thể biết những kĩ xảo phỏng vấn, hơn nữa Sở Từ còn là học sinh nên đối với việc này cũng không quá rõ ràng, bởi vậy người phụ nữ kia từ đầu đến cuối đều có vẻ rất cường thế, hơn nữa nắm chắc tiết tấu.
Sở Từ hỏi xong liền cười cười: “Được rồi, cô về trước chờ tin tức nhé.”
Người phụ nữ kia cười cười, đôi môi đỏ hơi nhấp: “Hy vọng có cơ hội được cộng sự cùng mọi người.”
'Mắt to manh' bị Sở Từ kéo đến cùng nhau phỏng vấn, chờ người kia đi ra ngoài mới nhỏ giọng hỏi: “Cô cảm thấy người này như thế nào?”
“Vậy cô cảm thấy người này thế nào?” Sở Từ không trả lời mà lại hỏi ngược lại.
“Tôi cảm thấy cũng không tồi, nhưng hình như cô ấy có vẻ quá cường thế, năng lực công tác có vẻ rất mạnh, không biết sẽ xử lý quan hệ với đồng nghiệp như thế nào.” Mắt to manh nghĩ nghĩ rồi nói.
Sở Từ chỉ cười cười không nói gì, sau đó là một ứng viên tóc dài nhanh chóng bước vào, người này có diện mạo kém hơn nhiều so với người trước, nhìn qua có vẻ đơn thuần tịnh lệ, nhưng là lấy ánh mắt của 'Mắt to manh' đến xem thì người như vậy lại quá bình thường, chính là cái loại người phổ thông vừa gặp qua liền có thể quên mặt, khí tràng cũng rất yếu nhược không có tồn tại cảm, khiến người ta cảm giác được rất bình thường, không giống như là người có thể đảm nhiệm được việc tuyển dụng cho cả một công ty. Nhưng lý lịch sơ lược của người này còn tính là ưu tú, tuy rằng bằng cấp không cao bằng người phía trước nhưng cũng đã từng làm mười mấy năm ở một công ty lớn.
Lúc sau hai người lại phỏng vấn thêm vài người nữa nhưng là đều không ưu tú bằng hai người này, sau khi kết thúc, 'Mắt to manh' hỏi: “Sở Sở đại đại, cô cảm thấy người nào tốt?”
Sở Từ không trả lời mà hỏi ngược lại cô: “Cô cảm thấy là người nào tốt?”
'Mắt to manh' trầm mặc một lát như là cân nhắc, sau đó nói: “Tôi cảm thấy người thứ nhất rất tốt, xinh đẹp tự tin, năng lực ưu tú, là cái loại nữ cường nhân mà tiểu thuyết hay phim truyền hình thường miêu tả, mà người thứ hai thì lại quá bình thường, nhìn qua thì năng lực công tác cũng không mạnh.”
'Mắt to manh' tên thật là Cát Giai, sở dĩ cô lấy bút danh này là vì cô có một đôi mắt rất lớn rất sáng ngời, khiến người ta vừa nhìn vào liền có cảm giác thoải mái, là loại người khiến người ta có ấn tượng tốt khi gặp mặt, lúc này cô đang nghiêm túc suy tư, đôi mắt chớp động liên tục, lông mi phành phạch phành phạch rung động như cây quạt, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Sở Từ cười nói: “Hoàn toàn ngược lại, tôi lại chọn người thứ hai.”
“Sao cơ?” 'Mắt to manh' vô cùng kinh ngạc: “Vì sao? Tôi cảm thấy người thứ hai cũng không ưu tú nha?”