“Không phải.” Sở Từ trầm mặc nhìn về phía mặt nước, nhíu mày nói: “Ý của tôi là lúc ông phá bỏ và dời đi nơi khác thì chỉ lo hiệp nghị cho người sống mà không chiếu cố tử tế hiệp nghị cho người chết.”
Lời nói của cô khiến cả Chu Bảo Cương lẫn Từ Tân đều giật mình kinh ngạc, một lúc sau lấy lại tinh thần Chu Bảo Cương mới sợ hãi nói: “Đại sư, cô nói thế là có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ là trước lúc chúng tôi phá bỏ và dời đi nơi khác thì chỗ này…”
“Nếu tôi đoán không sai thì các ông đã động vào mồ của người khác, đầu cũng không dập một cái mà đã phá nhà của người ta đi, khiến người ta lang thang không có nhà để về, ông nói nếu như người gặp phải tình huống này là ông thì ông có thể bỏ qua cho người phá nhà ông không?”
Chu Bảo Cương nghe vậy bỗng nhiên lắc đầu, nói đùa, nếu như có người dám không lên tiếng mà tự ý phá nhà của ông thì ông nhất định là phải cầm đao chém người nọ mới hả cơn giận.
Sở Từ thấy thế lại nói tiếp: “Đó, ông cũng không chịu được thì người khác làm sao mà chịu? Ông phá nhà ở của người ta thì người ta tự nhiên là sẽ không tha cho ông rồi, nếu như các ông không có thương vong về mạng người vậy thì đây cũng không phải là vấn đề gì lớn, chỉ cần làm mấy việc dựa theo yêu cầu của tôi là được rồi.”
“Được được.” Chu Bảo Cương đang sợ toát hết cả mồ hôi, nghe Sở Từ nói có thể giải quyết ông ta vội vàng nói: “Đại sư, tôi nhất định sẽ làm theo lời cô phân phó, cô cứ nói cho tôi biết tôi nên làm như thế nào là được rồi.”
Sở Từ nhìn ông ta một cái rồi nói: “Tôi muốn khai đàn làm phép, ông đi mua một ít pháp khí cần thiết đến.”
“Được.”
Chu Bảo Cương lập tức dựa theo phân phó của Sở Từ đi mua đồ vật, sau khi đồ vật được mua về thì Sở Từ bắt đầu lập đàn làm phép. Cô đem ngọn nến, tế phẩm, pháp khí, phù chú đều đặt trên bàn, sau khi chuẩn bị tốt thì nhắm mắt lại, nhanh chóng niệm chú ngữ, giờ khắc này một trận gió lớn thổi qua thổi bay phù chú, Sở Từ mở mắt ra nói: “Bọn họ đến rồi.”
Chu Bảo Cương vừa nghe liền lập tức sợ đến mức mền nhũn cả chân, ông ta quỳ gối trên mặt đất đau khổ cầu xin: “Các vị đại thần! Các vị quỷ! Xin các vị hãy giơ cao đánh khẽ, vì tôi không hiểu rõ tình huống nên đã hủy đi nhà của các vị, nhân đây tôi hướng các vị xin lỗi, cũng hứa hẹn sẽ giúp các vị tìm một chỗ có phong thủy tốt để lập nhà mới, hy vọng các vị buông tha cho chúng tôi, dù sao toàn bộ người ở công trường đều phải dựa vào công trường này để ăn cơm, nếu công trường xảy ra chuyện khiến công trình trễ kì hạn thì đến lúc đó tất cả mọi người đều không thể về nhà ăn Tết được.”
Ông vừa dứt lời thì một trận âm phong thổi tới, một con quỷ bỗng nhiên xuất hiện trước mắt Sở Từ. Con quỷ kia nhìn qua có vẻ khoảng 60-70 tuổi, thoạt nhìn chính là một người tuổi già sức yếu, sắc mặt nó âm trầm nhìn Sở Từ chằm chằm, rất lâu đều không nói chuyện.
Sở Từ nhìn lại nó, nói: “Không thôi thì để chúng tôi giúp ông lựa chọn nơi ở một lần nữa đi? Từ tôi tự mình lựa chọn, nhất định sẽ giúp cho ông chọn được một nơi gần núi gần sông, phong thủy tốt, hoàn cảnh tốt, còn nhộn nhịp khiến ông rảnh rỗi còn có thể đi dạo chơi đến các âm trạch khác, ông thấy thế nào?”
Con quỷ kia hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Mẹ nó, tôi đã ở đây hơn trăm năm rồi, mấy người vừa mới đến mà nói muốn đổi liền đổi sao?”
Sở Từ thở dài: “Chứ ông cũng thấy rồi đấy, trong thành phố nơi nào cũng bắt đầu quy hoạch, con người liên tiếp xây lên các cao ốc các tòa nhà cả rồi, lúc nào cũng nghe đến nơi này nơi kia phá bỏ dời đi nơi khác, hôm nay động thổ chỗ này, ngày mai động thổ chỗ khác, nếu ông không chịu đi thì về sau cũng sẽ có mấy ngàn người ở chỗ này làm phiền đến ông mà thôi. Nếu đã như vậy thì chi bằng đi nơi khác chọn một cái âm trạch tốt, như vậy thì ông cũng có thể ở lại vui vẻ, lại còn có thể phù hộ hậu đại của ông nữa, giúp chúng nhiều thế hệ đều an khang! Nếu tôi đoán không sai thì lấy tình huống âm trạch trước kia của ông thì đời sau của ông cũng sống không tốt đến đâu đi?”
Không thể không nói là những câu trước của Sở Từ thật sự chẳng có lực hấp dẫn gì đối với quỷ cả, nhưng câu cuối lại là câu nói trí mạng. Cũng không biết vì sao, kể từ khi thành quỷ thì bất kì con quỷ nào cũng luôn có một sứ mệnh là muốn phù hộ đời sau của mình khỏe mạnh thành công, con quỷ này cũng không ngoại lệ, nó vẫn luôn luôn nỗ lực phù hộ con cháu mình, hy vọng đời sau của nó có thể mỗi người đều bình an, công thành danh toại, nhưng bởi vì phong thủy của phần mộ tổ tiên không được tốt lắm nên đời sau của nó thường xuyên sinh bệnh hay gặp tai nạn, trên cơ bản đều lưu lạc tha hương, càng thảm hại hơn chính là hậu thế của nó còn đều là du côn lưu manh, không có đứa nào có tiền đồ, bởi vậy nên lệ khí của nó rất nặng. Sau khi bị Chu Bảo Cương động âm trạch nó mới cảm thấy quả thực không thể nhẫn nhịn, dưới cơn tức giận mới làm ra những việc này. Lúc này, nó lại nghi vấn hỏi: “Cô xác định là nếu cô giúp tôi thay đổi phần mộ tổ tiên thì hậu thế của tôi có thể tốt lên sao?”
Sở Từ cười: “Ông hẳn là có thể cảm nhận được pháp lực của tôi, trong lòng ông cũng đã có đáp án rồi không phải sao?”
Nghe xong lời này quỷ lập tức gật đầu, đúng vậy, nó có thể cảm nhận được pháp lực của Sở Từ, pháp lực của Sở Từ rất mạnh, không nói gì khác mà chỉ nói riêng pháp khí trên người cô mà thôi, cho dù chưa sử dụng đến cũng đã khiến người ta cảm thấy kiêng kị rồi, càng khiến cho quỷ quái không dám đến gần chứ đừng nói nếu Sở Từ dùng thì uy lực còn sẽ mạnh đến thế nào nữa. Suy nghĩ hồi lâu nó mới rốt cục nói: “Được, tôi nghe lời cô.”
Lúc này Chu Bảo Cương và Từ Tân đang đứng ở một bên vừa kinh vừa sợ, cứ như vậy ngơ ngác mà nhìn Sở Từ giao lưu cùng không khí, hai người liếc nhìn lẫn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự sợ hãi. Không phải chứ? Thật sự có pháp sư có thể giao lưu cùng quỷ sao? Vậy chẳng phải là bán tiên rồi à? Thế đạo này mà còn có người lợi hại như thế tồn tại hay sao? Không phải là diễn kịch lừa bọn họ đó chứ?
Lúc này, Sở Từ cũng đã đàm phán xong với lão quỷ, cô bỗng nhiên quay lại nhìn Chu Bảo Cương nói: “Chu tổng, phiền toái ông đi theo tôi tìm một hộ âm trạch khác an trí con quỷ này đi, như vậy thì phiền toái của công trường ông là có thể giải quyết rồi.”
Chu Bảo Cương vội nói: “Tạo âm trạch mới sao? Không thành vấn đề. Nhưng mà làm sao tôi biết được lời cô có nói thật hay không? Lỡ đâu, tôi là nói lỡ mà thôi, nếu như tôi làm theo lời cô xong rồi mà vẫn không có tác dụng thì làm sao bây giờ?”
Sở Từ không nói gì mà chỉ nhìn về phía đầm nước kia. Nói cũng kì, nước nguyên bản có hơn 1 mét cao thế nhưng lại đột nhiên biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, nền cũng đều khô ráo nhìn không ra chút dấu vết nào là đã bị ngâm qua nước nhiều ngày, nếu một người không biết chuyện nhìn qua thì sẽ không có ai tin trước đó nơi này còn tồn tại một đầm nước sâu hơn 1 m.
“Đại sư, này…” Chu Bảo Cương kinh hãi không nói nên lời.
“Chỉ là một thủ thuật che mắt mà thôi, bây giờ chúng ta đi mua âm trạch trước đi, nếu không thì công trường này của ông đừng mong hoàn công.” Sở Từ nói xong liền bước đi.
Chu Bảo Cương nơi nào dám chậm trễ, lúc này liền cùng Sở Từ đi chọn âm trạch, giá mồ ở vùng ngoại thành tuy không quá mắc nhưng cũng không phải là rẻ, Chu Bảo Cương tốn hơn 8 vạn mua một bộ âm trạch tốt nhất, phía dưới âm trạch chính là suối nước ngầm, đối diện là núi xanh, đứng trên âm trạch là có thể thấy quanh thân có núi có sông, còn có rất nhiều cỏ cây, hoàn cảnh không khí cũng tốt, khiến người…đương nhiên là cũng khiến quỷ cảm thấy tâm tình thoải mái.
Sở Từ nhìn qua một vòng, tòa âm trạch này có phong thủy không tồi, cô lại điều trị một chút khiến cho phong thủy ở đây có thể che chở hậu thế, cứ như vậy là con quỷ kia liền có thể dọn vào ở. Làm xong cô lại triệu hồi con quỷ kia đến, nói:
“Được rồi, ông có thể trực tiếp dọn đi vào ở, còn nếu muốn biết tình hình con cháu của mình thì ông hẳn là có thể tự nhìn đến, không cần tôi phải giúp ông việc này chứ?”
Quỷ cảm thấy còn vừa lòng, lập tức cười tủm tỉm dọn vào nhà mới. Chờ Chu Bảo Cương trở về công trường thì không khí ở công trường đã trở nên tốt hơn rất nhiều, rốt cuộc không còn việc lạ gì xảy ra nữa, đám công nhân lại tiếp tục làm việc, nói nói cười cười, ngay cả âm khí cũng nhẹ đi nhiều, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Ôi chao, thật là cảm ơn Đại sư.” Chu Bảo Cương thật là chịu phục, lần đầu tiên ông mới biết niên đại này thật sự còn có cao nhân như vậy tồn tại: “Đại sư, đây là chút lòng thành của tôi, cảm ơn đại sư đã giúp đỡ tôi một việc lớn như vậy, mong Đại sư hãy nhận lấy.”
Ông ta đưa cho Sở Từ một tấm thẻ, Sở Từ gật gật đầu nhận lấy rồi tự mình gọi xe taxi đi về. Trên đường Sở Từ dùng điện thoại tra xét số tiền có trong thẻ, là 20 vạn. Cô không nói cái gì, Chu Bảo Cương đây là dựa theo tiêu chuẩn của Cao Bằng để trả cho cô, cũng không biết giá thị trường của cô đã dâng lên, mỗi quẻ đều có tiêu chuẩn từ 100 vạn trở lên, chẳng qua việc đoán mệnh vốn dĩ cũng không để bụng tiền ít hay nhiều nên Sở Từ cũng không thèm để ở trong lòng.