Sau khi kết thúc vụ án về thi du này, Hạ Vân Lam đã liên hệ qua với Sở Từ một lần, nói rằng cô đã quyết định ly hôn với chồng mình, vì cô phát hiện ra vợ bé của anh ta đã từng lén lút đến tìm người điều hương sư kia, cô không xác định được là việc kết hôn với quỷ của cô có phải là do ả ta chủ mưu hay không nhưng sau khi trải qua việc này, cô cũng đã hoàn toàn hết hy vọng với chồng, nghĩ đến vì người đàn ông này mà cô hết lòng tìm cách muốn vãn hồi cuộc hôn nhân, còn suýt nữa bị bắt phải kết hôn với quỷ thì cô liền cảm thấy phát run.
Hạ Vân Lam có ý định đâm đơn kiện lên tòa án để tranh đoạt quyền nuôi con, tranh đoạt nhà ở và xe, theo lời của cô thì tòa án hẳn là sẽ không phán toàn bộ xe và nhà ở cho người đàn ông kia, cô cũng sẽ không tha cho người đàn ông này và ả nhân tình kia được sống thoải mái.
Sở Từ nghe thế liền mỉm cười, nữ nhân là phải như vậy mới đúng chứ, nữ nhân cũng không phải chỉ là một mực ép bụng cầu toàn mới là đúng, thỉnh thoảng cũng phải cứng rắn lên mới có thể dành lại được những quyền lợi thuộc về mình. Còn cảm tình thì từ trước đến nay đều không phải là vật phẩm thiết yếu, sự tồn tại của cảm tình là để phục vụ cho con người, chỉ có làm người vui sướng thì nó mới có giá trị tồn tại, nếu không thì có thể cắt đứt, không cần thiết phải ướt át bẩn thỉu.
Từ sau đó, Sở Từ bắt đầu nghỉ ngơi một chút, lúc này cô đang vẽ phác họa thì điện thoại của cô vang lên thông báo. Là tin nhắn của Lục Cảnh Hành.
“Em đang làm gì thế?”
Sở Từ cười trả lời: “Em đang vẽ tranh.”
“Ngày mốt Sở Sở đại đại có rảnh không?”
Sở Từ mở lịch điện thoại ra nhìn một lát, phát hiện ngày mốt là ngày lễ tình nhân. Cô trả lời: “Có rảnh nha, anh đang làm gì thế?”
“Anh đang tham gia một hoạt động về môi trường, tối nay anh về.”
“Em chờ anh.” Sở Từ nhắn một khuôn mặt tươi cười qua.
………….
Chu Bảo Cương mấy ngày nay sốt ruột đến mức tóc đều bạc, công trường của hắn từ khi khởi công đến nay thì việc lạ liên tiếp xảy ra, hết việc này đến việc khác, đầu tiên là có công nhân nửa đêm đi WC thì nhìn thấy quỷ, sau đó là có người phát hiện lúc ban đêm có một gia đình cả già lẫn trẻ đi tới đi lui trong công trường, ban đầu cứ ngỡ là người bảo vệ công trường, sau này đi dò hỏi mới biết người bảo vệ công trường là một người đàn ông độc thân, cả đời này vợ còn không có thì lấy đâu ra một nhà già trẻ? Sau nữa, công trường vừa xây xong nền, còn chưa kịp tiến hành những công trình kiến trúc khác thì từ trong đất lại đột nhiên toát ra một luồng nước cao bao phủ toàn bộ nền, làm hại công trình không thể tiến hành được nữa, này cũng thì thôi, quái liền quái là bây giờ đã sau mấy ngày rồi mà mực nước còn không hề giảm sút.
Chu Bảo Cương cũng đã gọi người đến xử lý đám nước này để tiếp tục thi công, nhưng không ngờ lấy máy bơm bơm liên tục vài ngày mà nước chẳng nhưng không thiếu mà ngược lại còn gia tăng không ít. Qủa thực là kì quái không thể giải thích nổi. Chu Bảo Cương sầu đến đầu tóc đều bạc.
“Lão Chu, ông còn nhớ Cao Bằng không?” Đang sầu mi khổ kiểm thì bạn cũng là phụ tá của ông, Từ Tân hỏi.
Chu Bảo Cương ngẩn ra, Cao Bằng là một người bạn hồi cấp ba của ông, sau khi tốt nghiệp liền mở một cửa tiệm bán đồ cổ, luôn kinh doanh các mặt hàng đồ cổ này, Cao Bằng là người thành thật, thành thật vốn là ưu điểm, nhưng mà hắn ta lại quá mức thành thật cho nên cửa hàng mở rất nhiều năm, cũng lăn lộn trong ngành rất nhiều năm lại căn bản không kiếm được tiền, ngược lại còn thường xuyên phải bỏ tiền ra để bù lỗ, người ta mở một gian cửa hàng, một năm là có thể kiếm được tiền mua một căn biệt thự ở Thân Thành, hắn ta lại ngược lại, một năm phải bù vào một căn biệt thự! Trước đó ông còn cười nhạo Cao Bằng, nói người này quá thành thật không biết biến báo, người như vậy mà làm buôn bán là không có khả năng phát tài.
Nghe nói khoảng thời gian trước, Cao Bằng từ một đám người trộm mộ mua đồ sứ, cuối cùng đi nghiệm chứng mới biết là hàng vừa sản xuất của Cảnh Đức Trấn, lỗ mấy chục vạn, nguyên bản ông tưởng là Cao Bằng đến cuối cùng cũng sẽ không biết tỉnh lại, ai ngờ mấy hôm trước đi ngang qua mới thấy cửa hàng đồ cổ chen đầy khách, xe hắn cũng đổi từ dòng xe đại chúng thành Audi, nghe nói một tháng là có thể kiếm 50 vạn hơn, mấy ngày hôm trước đi nhậu, các bạn học nói chuyện nói đến việc này, ban đầu Cao Bằng còn không muốn nói, sau này uống say mới lộ ra, thì ra là có một ngày đi xe bus thì gặp được một vị Đại sư, vị Đại sư này nói với ông vài câu, lại nhìn phong thủy giúp ông mới khiến ông ta bắt đầu đổi vận.
“Ông nói….”
“Đúng vậy, tôi cảm thấy việc này rất tà môn, ông nói coi nước này cũng không phải là biển rộng, làm sao mà làm kiểu nào cũng không cạn được đâu? Theo tôi thì chúng ta chính là gặp được đồ vật gì dơ bẩn nên mới thế, phải tìm người chuyên nghiệp đến nhìn một cái mới được!”
“Vậy có được không?” Chu Bảo Cương chần chờ.
“Trời, nếu không được thì mình trả nhiều tiền là được, lại không có gì không tốt.”
Chu Bảo Cương vừa nghe cũng cảm thấy có lý, lập tức gọi điện thoại cho Cao Bằng, Cao Bằng nghe nói ý đồ của ông cũng không cất giấu nữa, tìm Sở Từ nói chuyện này, Sở Từ nghĩ qua một chút liền đồng ý. Rất nhanh, Sở Từ liền bắt xe đến công trường của Chu Bảo Cương, vừa đến nơi liền thấy mấy người đàn ông trung niên đang đứng ở cửa, nhìn trái nhìn phải.
Sở Từ đi qua, Chu Bảo Cương thấy cô trong lòng còn kinh ngạc một chút, thầm nghĩ cô bé này tuổi còn trẻ mà đã xinh đẹp như vậy, nhìn qua thì có vẻ còn là học sinh, sao lại chạy đến công trường?
Sở Từ đi qua, nhìn tướng mạo của bọn họ một lượt rồi dừng tầm mắt trên mặt Chu Bảo Cương, hỏi: “Ông là Chu tổng đúng không?”
Chu Bảo Cương ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, kinh dị hỏi: “Cô là Sở đại sư? Không phải chứ?” Sau đó liền lập tức cảm thấy không đáng tin, trước đó Cao Bằng chỉ nói Sở đại sư là một người nữ, lại không nói Đại sư còn trẻ như vậy: “Hoặc là Sở đại sư là mẹ hay bà nội gì đó của cô?”
Sở Từ cười nhẹ: “Tôi chính là Sở Từ.”
Chu Bảo Cương vẫn còn không hoàn hồn, vẫn còn đang khiếp sợ thầm nghĩ ‘Đại sư thật là trẻ tuổi.’
“Cô chưa từng gặp qua tôi thì làm sao mà biết được tôi là ai?”
“Tướng mạo của ông nói cho tôi biết.”
“Tướng mạo của tôi?”
Sở Từ không những không cảm thấy phiền mà còn ngược lại rất kiên nhẫn giải thích: “Ừm, ông hẳn là đã nghe qua vài người thầy bói nói về tướng mạo của phu nhân hoàng hậu gì đó, có vài người vừa nhìn liền có thể biết đó là người có mệnh cách phú quý, hoặc là nhìn qua liền biết là ông chủ lớn, tuy rằng không thể tường thuật tóm lược như vậy nhưng người làm ông chủ xác thật đều có một chút đặc thù giống nhau trên khuôn mặt, như ông chẳng hạn, lỗ tai lớn hơn nữa thùy tai cũng dài, vành tai dày chứng minh ông là người rất có phúc khí, hơn nữa còn thường được quý nhân tương trợ, cơ hội trở thành ông chủ là rất lớn, hơn nữa mũi của ông lớn nhưng cũng rất cao, mũi có thịt, cánh mũi mở ra, có thể nói là hình dáng mũi của ông vô cùng tốt, tôi lại tổng hợp một số đặc thù khác của khuôn mặt ông để đoán mới cuối cùng xác định ông là ông chủ.”
Chu Bảo Cương kinh sợ, phải biết rằng bạn của ông bây giờ là Từ Tân so với ông còn béo tốt phúc hậu, rất nhiều lần hai người cùng nhau ra cửa người ta đều nghĩ bạn ông mới là ông chủ, còn ông là người làm công chỉ vì dáng người của ông không quá béo, cũng không có bụng bia, người bình thường lại đều có một ấn tượng cố hữu, cho rằng đã là ông chủ thì phải béo, phải tai to mặt lớn, mà Sở Từ lại không nói như vậy, liếc mắt một cái liền nhìn ra ông mới là ông chủ. Điều này cũng chứng minh được thực lực của Sở Từ, Chu Bảo Cương không còn hoài nghi nữa mà lập tức nói:
“Sở đại sư, mạo phạm! Là do tôi không đúng, mong cô đừng để ở trong lòng, xin mời cô tiến vào cùng tôi.”
Sở Từ không nói gì, trông mặt mà bắt hình dong không phải là sai lầm gì ghê gớm, cô cũng không đến mức vì một việc nhỏ như thế này mà không thoải mái, lại nói ấn tượng đầu tiên của mọi người lúc gặp cô đều là như thế, cô đã quen rồi.
Chu Bảo Cương mang Sở Từ đến phía sau công trường: “Đại sư, cô xem, chính là ở chỗ này. Công trường của tôi từ khi thi công đến nay đều gặp phải đủ loại vấn đề, không phải gặp quỷ thì lại gặp chuyện lạ, còn thường xuyên có người té ngã, vô cùng xui xèo! Nhưng việc tà môn nhất chính là mớ nước này, nước này là từ trong đất chui ra đến, chỉ một đêm liền bao trùm toàn bộ nền, cao đến những một thước, làm kiểu nào cũng không thể thoát đi được, cô nói có tà môn hay không chứ?”
Sở Từ dạo qua một vòng xung quanh đó, máy bơm nước vẫn còn đang hoạt động nhưng mực nước xác thực là không hề giảm bớt. Cô lại móc la bàn ra, đặt nằm trên lòng bàn tay, đưa về phía nước. La bàn đột nhiên chấn động mạnh. Có lẽ là vì tác dụng của la bàn mà một cỗ hắc sát khí đột nhiên xông ra từ lòng đất. Lông mày Sở Từ nhíu chặt.
“Đại sư, cô thấy thế nào?”
Sở Từ liếc mắt nhìn ông ta một cái rồi hỏi: “Công trường của ông xuất hiện việc lạ từ khi khởi công đến nay sao?”
“Đúng vậy.”
“Còn trước khi khởi công thì sao?”
“Trước khi khởi công?” Chu Bảo Cương ngây người ra, không hiểu cô hỏi vậy là có ý gì: “Trước khi khởi công thì tôi sai người dọn dẹp qua mảnh đất một chút để chuẩn bị khởi công thôi, không có gì đặc biệt hết.”
“Ý tôi muốn hỏi là, trước khi ông xây công trường ở đây thì nơi này có tình huống như thế nào?”
Chu Bảo Cương còn đang hồi ức thì Từ Tân đứng ở một bên lập tức nói: “Trước khi khởi công thì nơi này là một bãi rác lớn, bên cạnh có mấy căn nhà của dân, còn có mấy đống đất nhỏ, chúng tôi kí hợp đồng để cho mấy hộ gia đình kia phá bỏ và dời đi nơi khác, sau đó dùng máy xúc đất đem rác rưởi đều đào đi liền bắt đầu khởi công.”
“Đúng là như vậy.” Chu Bảo Cương vội vàng phụ họa.
Sở Từ thở dài nói: “Nếu như tôi không đoán sai thì khi phá bỏ và dời đi nơi khác có mấy hộ gia đình không thương nghị tốt đúng không?”
“Cô nói vậy là có ý gì?” Chu Bảo Cương nhíu mày lại, hỏi: “Ý của cô là có mấy người không hài lòng với hiệp nghị nên phá rối sau lưng sao?”