Sở Từ không nói gì, cô lại nhìn về phía cửa hàng nước hoa kia, mỗi khi có gió thổi qua đều sẽ có mùi hương từ cửa hàng truyền đến. Cô suy tư một lát rồi bỗng nhiên móc một con búp bê ra. Tần Bác Vũ và Hạ Vân Lam sửng sốt, bọn họ tuy là đã từng nghe nói qua loại búp bê bằng vải trắng muốt này qua phim truyền hình hay tiểu thuyết nhưng lại chưa thấy ở ngoài đời thực bao giờ.
Sở Từ móc ra một lá bùa, đem nó dán lên lưng của búp bê vải, sau đó mặc niệm khẩu quyết, sự tình kì quái rất nhanh đã xảy ra, con búp bê kia thế nhưng lại bắt đầu cử động. Con búp bê cao 30 cm kia có thể động đậy tay chân và di chuyển hệt như một đứa trẻ, có thể đi có thể nhìn thấy người, nhưng mà nó rõ ràng không có ngũ quan nha!
Sở Từ không màng đến sự khiếp sợ của hai người kia mà chỉ lo móc ra nước hoa, đem nước hoa phun một chút lên búp bê rồi bảo: “Giúp ta tìm người chế tác nước hoa.”
Búp bê vải ngửi thấy mùi sau như là nhận được mệnh lệnh, dùng tốc độ nhanh nhất của mình mau chóng băng qua đường cái trở lại tiệm nước hoa ban nãy. Sở Từ thấy thế liền nhíu mày, sao có thể chứ? Cô rõ ràng là vừa mới ở chỗ kia đi ra ngoài, trong đó không có ai cả, cô cũng không có cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, sao búp bê vải lại trở lại chỗ đó? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp đi ngang qua?
Cô vừa nghĩ như vậy thì búp bê vải lại đứng trước cửa hàng một hồi rồi đi thẳng vào trong, cũng đi đến bên vách tường, liên tục đâm đầu vào đó. Tần Bác Vũ thì bị kinh đến, khiếp sợ không thôi nhìn Sở Từ. Nếu là không nhìn thấy tận mắt thì ai mà tin được trên thế giới này thế nhưng còn có loại pháp thuật như vậy cơ chứ? Qủa thực là quá mức kinh người.
Sở Từ đi theo búp bê vải trở lại trong tiệm, cô nhìn về phái bức tường kia, tĩnh tâm thần cảm thụ sự tồn tại của người nọ. Cô ngưng thở, không cho hương vị của loại nước hoa trộn lẫn thi du gây ảnh hưởng đến mình.
Bỗng nhiên cô câu môi cười lạnh.
Lúc này cô đã tinh tường cảm giác được đằng sau bức tường này có hắc sát khí rất mạnh.
Bỗng “Rầm” một tiếng, bức tường đột nhiên chuyển động, một cánh cửa thình lình xuất hiện ngay trước mắt cô. Sở Từ lạnh lùng bước vào, thì ra phía sau cửa hàng này còn có một gian buồng trong, bốn vách tường của không có cửa sổ, trong phòng có mùi vị ẩm ướt tanh mặn, còn có một cỗ mùi chỉ có ở xác người chết mới có, một trận âm sát khí mạnh mẽ đánh úp lại, Sở Từ đề phòng nhìn bốn phía, vừa nhìn liền lập tức khựng lại tại chỗ.
Trong phòng này thế nhưng có rất nhiều người chết, xác bọn họ được xếp hàng chỉnh tề như là hàng hóa. Rất nhiều cái đều đã biến thành thây khô, có cái thân thể còn không hoàn chỉnh, chỉ có một người nữ nhân có thân thể vô cùng no đủ, nhìn qua có thể thấy là vừa chết không lâu, cô ta mặc một cái váy đỏ rực, tóc quăn, mang theo một đôi bông tai màu xanh biếc, nếu Sở Từ nhớ không lầm thì đây chính là người phụ nữ mà cô cùng Lục Cảnh Hành gặp được lúc ra khỏi rạp chiếu phim hôm trước. Có lẽ cũng chính là người mà Tần Bác Vũ tìm kiếm.
Trong căn phòng âm trầm đó có một người đàn ông có dáng người câu lũ, gã ta đưa lưng về phía cô, phát ra tiếng cười âm trầm: “Cuối cùng cô cũng tới rồi, tôi chờ cô đã rất lâu…”
Lông mày Sở Từ nhíu chặt: “Ông đang tìm tôi?”
Người đàn ông kia không nói chuyện mà chậm rì rì xoay người lại, mặt của gã khiến Sở Từ ngẩn ra, gương mặt của gã không khác gì so với người bình thường nhưng đôi mắt lại quỷ dị đáng sợ, tròng đen cái mắt bên phải của gã chỉ cỡ bằng hạt đậu xanh, mắt trái thì chỉ toàn tròng trắng, nhìn qua rất đáng sợ. Ngữ khí của gã âm trầm:
“Cho dù tôi không tìm cô thì cô cũng sẽ đến tìm tôi mà thôi, cô phá hủy chuyện tốt của tôi, làm hư việc kết thân của tôi và Minh giới, tôi còn đang muốn tìm cô tính sổ đây.”
Sở Từ nhìn quét qua đống thi thể trong phòng, bỗng nhiên cười nhạo: “Vậy thì vừa lúc, sư đao của tôi cũng đã thật lâu không nếm được mùi máu tươi.”
Lúc này, sư đao của cô cũng phát ra chấn động kịch liệt, tiếng vang thanh thúy dồn dập kia chứng minh sư đao cảm giác được uy hiếp nên phát ra sát khí cường đại, Sở Từ móc sư đao ra đâm tới.
Gã đàn ông kia ngẩn ra rồi ngay lập tức né tránh, lúc gã né tránh Sở Từ mới nhận thấy chân của gã hơi thọt. Gã đàn ông kia tránh được đòn tấn công của Sở Từ, móc kiếm gỗ đào ra đâm thẳng về phía cô, Sở Từ nhẹ nhàng trốn thoát. Cô nhổ cây trâm xuống để mặc cho mái tóc dài như thác nước rũ ở sườn mặt, mái tóc đen khiến khuôn mặt của cô có vẻ càng trắng trẻo, cũng khiến ngũ quan vốn có vẻ sinh động của cô trở nên càng mê hoặc khôn kể, lúc này trên mặt Sở Từ có thêm những sắc thái không chân thật, cô cười nhẹ lạnh lùng nói:
“Tôi mặc kệ ông có là người nào, nhưng ở dưới mí mắt của tôi mà làm chuyện xấu thì không có cửa đâu.”
Nói xong cô lạnh lùng móc phù chú ra, từng tờ từng tờ phi đi ra ngoài, dán tại những phương vị của trận đồ bát quái trong phòng này để hình thành trận bát quái, đem gã đàn ông kia vây lại trong trận, sau đó cô lại nhanh chóng niệm chú pháp bắt đầu khởi động trận pháp, lúc này, tám chùm sáng màu vàng từ phù chú toát ra khiến sắc mặt của gã đàn ông kia lập tức thay đổi.
“Không có khả năng, pháp thuật của cô không thể nào lợi hại như vậy!” Lúc này gã đàn ông kia mới cảm thấy hoảng sợ nói.
Sở Từ cười lạnh: “Không có gì mà không có khả năng cả, trên đời này những chuyện tưởng chừng không thể như vậy có rất nhiều, mỗi thời mỗi khắc đều có chuyện như vậy xảy ra, hôm nay tổ sư bà tôi sẽ khiến cho ông biết nên đánh chết người xấu như thế nào.”
Nói xong cô cất sư đao ra sau người, không cần dùng đến nó nữa mà chỉ nhanh chóng niệm chú ngữ. Con búp bê ở ngoài cửa nhanh chóng chạy vào, con búp bê kia cao khoảng 30 cm, toàn thân trắng như tuyết, không có mặt mà chỉ có một hình dáng, sau khi tiến vào nó dùng gương mặt không có ngũ quan nào của nó nhìn hai người một cái, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên.
Một cú nhảy xông thẳng vào người đàn ông kia, gã đàn ông ngẩn ra, đang muốn phản ứng lại thì lại thấy con búp bê kia lại xoay người lại đá, một chân đá vào trên mặt gã. Gã còn không có hoàn hồn thì lại cảm nhận được một sự đau đớn lan tràn toàn thân, lập tức nằm ngang trên đất, không dám tin tưởng nói:
“Sao có thể như vậy? Sao cô lại có thể thao tác búp bê pháp thuật? Không! Không có khả năng! Trên đời này không thể nào có người có pháp thuật lợi hại hơn ta được!”
Sở Từ cười lạnh: “Trong lịch sử pháp thuật Trung Quốc, một pháp sư lợi hại là có thể thông qua việc điều chế mùi hương để khống chê tâm hồn người khác, bởi vậy từ xưa đến nay liền có rất nhiều người có tâm thuật bất chính lợi dụng thi du đến làm chuyện xấu. Hơn nữa, pháp thuật luyện thi du tuy rằng không dễ dàng nhưng ở trước mặt một Đại sư huyền học chân chính thì căn bản không thể xưng là phức tạp. Vậy ông có biết vì sao một pháp thuật đơn giản như vậy lại bị liệt vào cấm thuật không?”
Gã đàn ông kia không nói gì mà chỉ gắt gao nhìn cô. Sở Từ nói tiếp: “Đó là bởi vì súc sinh còn không có giết hại đồng loại, huống hồ là con người chúng ta cơ chứ?”
“Bớt nói những điều vô nghĩa đi!” Gã đàn ông tàn nhẫn nói, cầm kiếm gỗ đào đang muốn nhào lên thì lại thấy búp bê đá thêm một chân, cú đá này trúng ngay ngực gã khiến gã đột nhiên khụy xuống, phun ra một ngụm máu. Nhân cơ hội này Sở Từ móc sư đao ra, dùng hết toàn lực vỗ xuống một cú.
Một đao kia đánh trúng ngay đỉnh đầu của người đàn ông, nhưng cú đánh này vẫn chưa khiến gã bị nội thương gì mà chỉ khiến tinh khí của gã không thể tụ lại mà thôi. Gã cố gắng thử vận khí vài lần nhưng đều thất bại. Sở Từ cười lạnh nhìn gã rồi nói với người bên ngoài:
“Cảnh sát Tần, anh có thể vào được rồi. Tôi nghĩ là chúng ta đã tìm ra kẻ giết hại người kĩ nữ kia rồi, đồng thời, tôi đoán là anh nên đặt nhiều tâm tư vào vụ án này hơn đấy, vì chỗ này không chỉ có một cỗ thi thể.”
Sau khi tiến vào, Tần Bác Vũ bị dọa đến, hắn nhanh chóng liên hệ bộ phận Trinh thám đến để cùng phối hợp điều tra, ban đầu hắn nghĩ đây là một vụ án mất tích bình thường, ai ngờ lại liên lụy ra vụ án giết người hàng loạt. Sau khi trải qua điều tra thì được biết, gã đàn ông này luôn dùng nước hoa làm môi giới để hấp dẫn những người có cuộc sống tình cảm không hạnh phúc đến chỗ này, trong đó có kẻ lưu lạc, có kĩ nữ, có người rời nhà trốn đi, gã hấp dẫn bọn họ đến, khống chế rồi giết chết bọn họ, dùng thân thể bọn họ để tinh luyện thi du chế nước hoa, loại tinh luyện này vô cùng phức tạp, không phải là làm một lần có thể thành công, bởi vậy gã phải không ngừng giết người không ngừng tinh luyện, mãi cho đến khi mở gian cửa hàng nước hoa này.
Đương nhiên là thỉnh thoảng gã cũng sẽ nhận vài vụ làm mai kết hôn với ma quỷ để kiếm thêm, những lúc này gã sẽ cố ý đem nước hoa cho người đã được chọn lựa, dùng nước hoa mê hoặc đối phương mắc mưu. Tóm lại gã dùng nước hoa để thao tác rất nhiều người nhằm đạt được mục đích của mình, đem tất cả âm mưu quỷ kế ẩn dấu dưới mùi hương tốt đẹp của nước hoa, dùng vẻ đẹp hào nhoáng bề ngoài để ẩn dấu sự xấu xí.
Vụ án khiến cảnh sát kinh hãi không thôi, từ đây về sau đều có bóng ma tâm lý đối với nước hoa, nhưng sợ chuyện li kì như vậy mà nói ra sẽ khiến cho dân chúng khủng hoảng nên sau khi thảo luận thì các ngành đành phải ẩn đi một phần sự thật, nhằm che giấu những chuyện liên quan đến pháp thuật.
Sau vài ngày, Tần Bác Vũ gọi điện thoại đến cho Sở Từ: “Sở đại sư, gã đàn ông kia bảo là có một câu nói muốn tôi chuyển giao cho cô.”
Sở Từ híp mắt lại, đôi môi mím chặt: “Câu gì?”
“Gã nói cô đừng quá đắc ý, sẽ có người thay gã thu thập cô!” Tần Bác Vũ chần chờ một lúc mới lo lắng nói.
Nghe thế, ánh mắt của Sở Từ khẽ biến, sau đó lại nở nụ cười: “Được, phiền anh trả lời gã ta giúp tôi là tôi sẽ chờ.”