Sở Từ vừa nói dứt lời Lục Cảnh Hành đã vươn tay đem cô kéo đến trước mặt mình, sau đó đôi môi của anh lập tức bao trùm lên môi cô. Nụ hôn lần này đã không còn thoải mái đơn giản như lần trước, Sở Từ rõ ràng có thể cảm giác được sự biến hóa trong đó, nói như thế nào nhỉ? Lần trước cô chỉ bị xao xuyến vì vẻ bề ngoài của Lục Cảnh Hành và kĩ thuật hôn của anh mà thôi, còn lúc này cô lại rõ ràng cảm giác được nhịp tim của cô cũng giống như của Lục Cảnh Hành, đều đập rất mau, giống như đang diễn tấu một buổi biểu diễn, tiết tấu hài hòa, làn điệu dễ nghe.
Hương vị tình dục tràn ngập trong xe khiến tim Sở Từ lại thêm gia tốc, cô cũng cảm thấy trong cơ thể có một dòng nước nóng đang bắt đầu khởi động. Mà hô hấp của Lục Cảnh Hành cũng rõ ràng dồn dập hơn một ít, cánh tay anh đang giam cầm vòng eo của cô cũng hung hăng siết chặt, đem cô kéo về hướng mình, như là muốn đem cả cơ thể cô nhét vào lòng anh vậy, hung hăng nghiền nát! Thân thể hai người dính sát vào bên nhau, thân thể Sở Từ vốn là mẫn cảm, lập tức cảm thấy lại càng nóng hơn. Đầu lưỡi hai người giao triền, đến cuối cùng, cô bị hôn đến cả người vô lực, xụi lơ trong lòng đối phương.
Lục Cảnh Hành ôm cô, cảm nhận được hương vị trong miệng cô, tim đột nhiên lại kiên định trở lại. Thanh âm của anh mang theo sự ẩn nhẫn rõ ràng, nói: “Anh thật muốn ăn em!”
Sở Từ câu môi nói: “Em cũng muốn ăn anh.”
“…” Câu trả lời có sáng ý như vậy khiến Lục Cảnh Hành lập tức bật cười, không hổ là Đại sư, tính tình thật là thản nhiên đáng yêu, nếu là nữ sinh bình thường mà nghĩ như vậy thì cũng chỉ sẽ uyển chuyển mà đỏ mặt để biểu lộ ý mình, nhưng cô lại cứ thế mà nói ra khỏi miệng. Lục Cảnh Hành bỗng nhiên rất chờ mong những ngày chung đụng về sau của hai người, nhất định là sẽ rất thú vị đi?
Anh còn đang muốn nói gì thì bỗng nhiên hai tiếng ‘Gâu gâu’ truyền đến, hai người nhìn về phía trước liền thấy Lục Bích Trì đang mang vẻ mặt khó chịu mà nhìn hai người bọn họ, giống như đang lên án hành vi phạm tội gì đó của họ vậy. Sở Từ cười nói: “Lục Cảnh Hành. Quản chó nhà anh cho tốt vào!”
Lục Cảnh Hành lại chỉ bật cười: “Chó nhà em.”
Hai người liếc nhau, lại nở nụ cười. Sở Từ cảm thấy thật thần kì, rõ ràng trước đó cô còn không có cảm giác gì, bây giờ lại đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới đều sáng lên, chẳng lẽ cảm giác yêu đương chính là như vậy?
…..
Hôm sau, Sở Từ hẹn tốt thời gian cùng Hạ Vân Lam, hai người chuẩn bị đi tìm người điều hương sư kia. Trên đường, Hạ Vân Lam nói: “Đại sư, bạn tốt của tôi nói là người này gần đây mới đột nhiên xuất hiện.”
“Gần đây? Chẳng lẽ trước đây mấy người không quen biết người này sao?” Sở Từ ngạc nhiên hỏi lại.
“Ừm, không dối gạt cô, người bạn tốt này của tôi sau khi ly hôn thì vẫn luôn bị những người đàn ông khác bao dưỡng, lần đó là một cái kim chủ không muốn bao cô ấy nữa, cô ấy còn đang sầu không có người nào muốn cô thì trên đường lại bỗng nhiên có người gọi cô lại kêu cô mua bình nước hoa này, bởi vì nước hoa này quá mắc nên cô không tin, chỉ dùng thử một ít, ai ngờ trong bữa tiệc cùng ngày lại thông đồng được với một ông chủ lớn rất là thú vị, cũng bởi vậy mà cô ấy phi thường tin tưởng người kia, sau đó thấy tôi ra chuyện này mới giới thiệu cho tôi.”
Thì ra là thế. Sở Từ hiểu rõ.
Xe nhanh chóng đưa hai người dừng trước cửa một gian cửa hàng, Sở Từ ngẩng đầu nhìn tiệm nước hoa tên là “Hương hoa của linh hồn” kia, tiệm nước hoa này rất khác biệt so với những cửa hàng khác, trên thị trường thường thấy đều là tiệm nước hoa được trang hoàng một cách hiện đại và mang phong cách Tây rõ rệt, vì nước hoa có nguồn gốc từ nước ngoài truyền đến, tuy thời gian người trong nước biết chế hương không ngắn hơn bao nhiêu so với nước ngoài nhưng khi nhắc đến nước hoa mọi người đều cảm thấy những nhãn hiệu nước ngoài kia xài tốt hơn, bởi vậy cửa hàng nước hoa trong nước đều được trang hoàng một cách hiện đại.
Nhưng mà cửa hàng này lại khác, thay vì nói nó là tiệm nước hoa thì nói nó là một gian hàng đồ cổ thì đúng hơn, nó được trang hoàng cổ kính, cửa hàng có rất nhiều tấm ngăn nhỏ, nhìn qua một cái thì trên cánh cửa để một đống bình nước hoa có lớn có nhỏ, nhưng điểm chung là những bình nước hoa này đều không có thẻ bài, cũng không dán bất kì nhãn hiệu nào, tất cả chỉ là một cái chai trụi lủi.
Sở Từ vào phòng, cầm thấy một chai nước hoa dùng để thử mùi phun thử một chút.
Hương vị của dã linh lan đột nhiên phiêu tán ra ngoài.
....
Hương vị của hoa dã linh lan phiêu tán ra bốn phía khiến cho hương vị của nước hoa có vẻ rất dễ ngửi, nhưng Sở Từ lại có thể ngửi được loại mùi quái dị kia nữa. Nếu cô đoán không sai thì tất cả nước hoa ở đây đều sẽ có loại thành phần này.
Từ khi Hạ Vân Lam biết thành phân chân thật của nước hoa thì cô đã không thể nhìn thẳng vào nó được nữa, lần trước tới nơi này cô còn cảm thấy cả phòng đều có mùi nước hoa rất dễ ngửi, lần này lại ngửi được chỉ cảm thấy dạ dày cô đang đảo lộn trong đó mà thôi.
“Đại sư, chúng ta vẫn là nên đi đi thôi! Nghĩ đến tất cả nước hoa ở đây đều có loại thành phần này thì tôi lại cảm thấy không thoải mái.” Hạ Vân Lam cố nén sự khó chịu nói.
Sở Từ không lên tiếng, cô nhìn về phía cái kệ để hàng cạnh bức tường, những bình nước hoa có nhan sắc xinh đẹp trên đó đang phản chiếu lại ánh sáng đèn, có vẻ rất quỷ dị.
Lúc này, một người phụ nữ trẻ đi vào phòng: “Chào các cô. Xin hỏi các cô có cần tôi hỗ trợ gì không?”
Sở Từ nhìn qua cô ta một cái, người nữ sinh này không có học vấn, từ nhỏ sinh hoạt nhấp nhô, chỉ có mẹ không có cha, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, nhìn qua chỉ là một cô gái phổ thông đang dốc sức làm vì sinh hoạt mà thôi, trong cuộc đời của cô cũng không có liên quan gì đến pháp thuật, không phải là người mà Sở Từ muốn tìm.
“Nước hoa của tiệm đều là do chính các cô làm ra sao?” Sở Từ ra vẻ tò mò hỏi.
“Đúng vậy.” Cô gái kia cười nói: “Là do một vị điều hương sư rất lợi hại tự mình điều phối, tôi nói cho cô biết một bí mật nhé, nước hoa của chúng tôi một khi đã phun ra là có thể khiến một người đàn ông đã thay lòng đổi dạ hồi tâm chuyển ý đó nha.”
“Vậy sao?” Sở Từ cười nhẹ: “Nước hoa như vậy sẽ không phù hợp với tiêu chuẩn của quốc gia chứ?”
“Làm sao có thể? Cô cứ dùng thử đi là biết, thật sự là một loại nước hoa rất thần kì đó.”
Sở Từ không lên tiếng, cô đang tĩnh tâm cảm thụ căn nhà này, nơi này rõ ràng là không có người nào khác nhưng cô lại cứ cảm giác trong bóng tối có một đôi mắt đang nhìn chăm chú vào cô, nhưng cô lại không thể cảm giác được người kia tồn tại, thật là kì quái, gian cửa hàng này chỉ có hơn 10 mét vuông mà thôi, do bày đầy kệ đầy hàng nên còn có vẻ chật chội hơn diện tích thực nữa, có thể nói là chỉ cần thêm mấy người khách nữa vào cửa là đã đủ chen chúc rồi. Rốt cuộc là người kia đang tránh ở đâu cơ chứ?
Sở Từ không mua lọ nước hoa nào mà cùng Hạ Vân Lam cùng nhau ra cửa: “Đại sư, người ngày đó tìm đến tôi là một người đàn ông chứ không phải cô gái ấy đâu.”
Ánh mắt của Sở Từ trở nên lạnh lẽo: “Tôi biết.”
“Có phải là hắn ta cố ý trốn tránh chúng ta không? Nếu là vậy thì chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Hai người đang đứng ở ven đường nói chuyện thì thấy một chiếc xe cảnh sát ngừng ở bên cạnh hai người, cửa sổ xe mở ra, Tần Bác Vũ từ trên xe nhô đầu ra.
“Sở đại sư, thật là trùng hợp nha.” Tần Bác Vũ cười nói.
Sở Từ cong môi cười hỏi: “Sao cảnh sát Tần lại đến chỗ này?”
“Cô đừng nói nữa, gần đây cục cảnh sát nhận được một vụ án khó, nói là có một người phụ nữ mất tích, chúng tôi đã tìm rất lâu rồi đều không tìm được, này không, tôi còn đang định đến tìm cô nhờ giúp đỡ đây, nhưng chỉ sợ làm phiền đến cô mà thôi.”
Lời Tần Bác Vũ nói là sự thật, từ khi biết đến năng lực của Sở Từ, hắn chỉ hận không thể đem tất cả các vụ án khó giải quyết đến nhờ Sở Từ giúp đỡ, nhưng người ta tính cái mệnh đều thu đến cả trăm vạn, hắn nào có tiền nhiều như thế mà trả cho cô? Bởi vậy nên hắn luôn cảm thấy rất ngượng ngùng khi làm phiền người ta.
“Phụ nữ mất tích?” Sở Từ nhướn mày.
“Đúng vậy.” Vì có tâm tư muốn nhờ cô giúp đỡ nên Tần Bác Vũ liền đem chi tiết vụ án báo cho cô biết: “Nghe nói là một người có nghề nghiệp đặc thù, có đứa con trai đang sống ở quê, nhờ bà con chăm sóc hộ. Vốn dĩ mỗi tháng cô ta đều sẽ gửi tiền nuôi nấng về nhà cho người bà con kia, ai ngờ lần này lại đã rất lâu đều không gửi, bà con của cô ta cảm thấy kì quái, gọi điện thoại thì không được, lúc này mới gọi đến báo án.”
Sở Từ không nói gì, Tần Bác Vũ lại nói tiếp: “Thật ra gần đây còn có rất nhiều người mất tích, nhưng giữa những người này lại không hề có bất kì mối liên hệ nào, sau khi lập án cảnh sát cũng không tìm được người nên mới không có đem mấy vụ án này liên hệ lại bên nhau. Nhưng không hiểu sao tôi lại luôn cảm thấy mấy người mất tích đó là có quan hệ, tôi thậm chí còn hoài nghi họ đã bị giết rồi, nhưng nếu giết cùng lúc nhiều người như vậy thì riêng việc xử lý thi thể thôi cũng đã là một việc phiền toái, làm sao mà lâu như vậy đều không có người phát hiện cơ chứ?”