Trong lòng Sở Từ thật sự rất muốn cười, cô vô cùng bội phục Tô Kiện Minh, chỉ muốn hỏi ông là một ông chủ lớn như vậy làm sao mà cũng đi học cái thói mặt dày của người ta vậy?
Cô biết đối phương là đang muốn giúp bản thân mình, nhưng thực ra cô cũng không để ý đến việc này nha, nữ sinh như Tằng Tiểu Nhã cô thấy nhiều rồi, bản thân mình không làm được liền cho rằng cả thế giới đều không làm được, nhìn đến chút chút chuyện liền hô to gọi nhỏ, nói đến cùng vẫn là do tầm mắt quá hạn hẹp mà thôi.
Lúc này Tằng Tiểu Nhã còn đang bị những lời nói của Tô Kiện Minh đả kích đến, vẫn luôn lắc đầu không muốn tin, Lư Chu thấy thế liền không vui nói: “Lư Giang, bạn gái của em có vẻ không được thoải mái, em nên đưa cô ấy đi nghỉ ngơi đi.” Lư Giang nghe vậy liền hiểu bạn gái của mình đắc tội Tô tổng, cũng khiến anh họ mình không vui bèn nhanh chóng túm cô đi rồi. Tằng Tiểu Nhã vẫn rất không cam lòng nhìn Sở Từ chằm chằm.
Lúc sau, Lư Chu nhiệt tình mà đưa đến hai chai rượu đỏ, nói một cách hoa mỹ là chiêu đãi bạn học của bạn gái em họ mình (=.=), nhưng người sáng suốt nhìn vào liền biết đây là muốn chiêu đãi ai. Hắn ta vừa đi Lý Hiên liền cầm lấy chai rượu móc điện thoại ra quét mã code, quét quét, nhìn thấy giá tiền liền kinh dị nói: “Má ơi, một chai có giá là 4 vạn 8 đó, Sở Từ, mặt mũi của cậu cũng thật lớn nha!”
Sở Từ cười nói: “Đây cũng không phải là mặt mũi của tớ nha.”
Mọi người nghĩ đến lời Tô tổng nói liền hỏi Sở Từ: “Sở Từ, lời Tô tổng nói là thật sao? Cậu thật sự tính một quẻ liền thu phí 100 vạn?”
Sở Từ cũng không phủ nhận, cô chỉ giải thích nói: “Gía này là do bọn họ tự định giới thôi, tớ đoán mệnh xem phong thủy đều là tùy duyên, mọi người đừng quá để ý đến giá tiền.”
Nghe vậy tất cả đều ôm lấy tay mình run bần bật, nhớ đến ngày hôm đó bọn họ lấy cho Sở Từ 1 đồng tiền xem bói liền nhịn không được gõ đầu mình một cái!
“Nói vậy, tớ mơ mơ màng màng liền tiết kiệm được 100 vạn nha! Tớ có được một quẻ tượng trị giá 100 vạn!” Những người đã từng được Sở Từ tính mệnh đều kích động.
Sở Từ cười lắc đầu, bị đám bạn học này chọc cười. Thực ra đám học sinh trường Ngũ Trung này đều thật sự rất tốt, chỉ là ngẫu nhiên cũng sẽ có vài viên cứt chuột như Tằng Tiểu Nhã mà thôi.
………..
Cả người Tằng Tiểu Nhã đều cảm thấy không thoải mái, ngay cả khi ăn cơm vẫn luôn cảm thấy không dễ chịu, luôn vô tình cố ý nhìn về phía cái nhẫn của Sở Từ. Cô ta đột nhiên cảm thấy mình là một vai hề, nhảy lên nhảy xuống nói nhẫn của Sở Từ là giả, kết quả người ta chỉ cần tính một quẻ liền có thể kiếm 100 vạn. Cô uống một ngụm nước trái cây, cảm thấy nước trái cây hôm nay thật là đắng!
Lư Giang thấy cô không thoải mái liền nói: “Tiểu Nhã, có phải là em bị cảm rồi không? Tối nay anh đưa em đi bệnh viện khám thử nhé?”
Tằng Tiểu Nhã chỉ rươm rướm nước mắt lắc đầu, cô hít hít cái mũi, không quan hệ, tuy rằng cô cái gì cũng so ra kém Sở Từ nhưng ít nhất cô còn có một người bạn trai rất tốt, bạn trai của cô đối xử với cô tốt, đẹp trai lại có tiền, đây không phải là Sở Từ có thể so sánh được! Nghĩ vậy lòng cô thoải mái hơn rất nhiều.
Ăn cơm xong mọi người lại bắt đầu uống rượu ca hát, chơi rất nhiệt liệt. Nếu không phải là nhờ cuộc liên hoan này thì Sở Từ cũng không biết trong lớp mình có nhiều người có người yêu như vậy đâu.
Lúc này Ngu Đường cũng chen qua ghé vào tai Sở Từ thấp giọng nói: “Sở Từ, cậu đừng để việc hôm nay ở trong lòng nhé, Tằng Tiểu Nhã người nọ không thoải mái là bình thường, ai bảo cậu đắc tội với người ta đâu?”
“Hả? Tớ đắc tội cậu ta khi nào?” Sở Từ hồi tưởng lại hành vi của mình, không thấy có cái gì sai nha?
“Chậc, cậu vừa đến liền đoạt danh hiệu hoa hậu trường học của cậu ta, không mấy ngày đến kì thi tháng cũng đoạt danh hiệu hạng nhất của người ta, thành tích ngữ văn cũng vượt qua người ta trở thành tân sủng của lão sư ngữ văn, các bạn học đều thích chơi cùng cậu, càng ngày càng ít người chơi với cậu ta, còn có, mọi người đều thi nhau đến lớp học xem lén cậu trông như thế nào, không có mấy người bàn tán về cậu ta nữa, bây giờ tất cả mọi người đều nói cậu mới là hoa khôi, trong lòng cậu ta tất nhiên là không dễ chịu rồi.” Ngu Đường ngồi liệt kê ra những chuyện Sở Từ khiến Tằng Tiểu Nhã phật ý.
Sở Từ nghe thế chỉ biết cười khổ, thì ra lại còn có chuyện như thế nữa cơ. Cô cũng không ngờ mình lại đắc tội Tằng Tiểu Nhã nhiều như vậy.
“Nhưng mà, Sở Từ à…” Ngu Đường lôi kéo bàn tay có đeo nhẫn của Sở Từ tấm tắc nói: “Tiền này đủ để mua một căn nhà đâu, về sau tớ có rảnh phải tranh thủ hút nhiều tài vận một chút, chờ có tiền tớ cũng đi mua một viên kim cương to như trứng bồ câu đeo chơi.”
“Yên tâm đi, mai mốt cậu làm một phu nhân lớn, mua to bằng trứng bồ câu tính cái gì?” Sở Từ nghe cô ảo tưởng như thế liền bật cười nói.
Ngu Đường giật mình, sau đó liền vui vẻ nói: “Cái gì? Tương lai tớ rất có tiền sao?”
Sở Từ nghiêng đầu: “Nói chính xác ra thì là chồng tương lai của cậu rất có tiền.”
“A a a… tớ sẽ làm phu nhân! Sở Từ, tớ yêu cậu!” Ngu Đường kích động ôm Sở Từ, rất lâu đều không buông tay.
…..
Liên hoan kéo dài đến 9 giờ mới kết thúc, tất cả mọi người đều chơi vô cùng vui vẻ, ngày thường mọi người đều học tập khẩn trương nên Sở Từ cũng không biết bọn họ có tài hoa như vậy, còn rất biết kiểu chơi nữa. Ra khỏi cửa lớn, một trận gió lạnh thổi tới, Sở Từ hít sâu vào một hơi, vẫn là bên ngoài mát mẻ nha.
Mọi người đều có xe có người đón về nhà, chỉ có Sở Từ là thuê xe đến, Ngu Đường thấy vậy liền hỏi: “Sở Từ, khúc nhà cậu tương đối vắng vẻ, cậu định đi về như thế nào?”
Sở Từ nhìn đồng hồ nói: “Tớ gọi xe về thôi.”
“Ha hả, người ta có tiền như vậy cậu còn lo người ta không về nhà được à?” Tằng Tiểu Nhã đột nhiên toát ra nói một câu, nghe chua lòm.
Sở Từ không thèm nhìn cô ta cái nào, đến ven đường đứng đón xe, nhưng mà lúc các bạn học cùng nhau ra cửa thì các xe khác đều có khách cả rồi. Lúc này, đột nhiên một chiếc xe thể thao màu bạc dừng trước mặt Sở Từ, cửa sổ xe mở ra, khuôn mặt của Lục Cảnh Hành xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Miệng của mọi người đều trở thành hình chữ O, như là bị dọa đến.
Ngu Đường lôi kéo Sở Từ: “Sở Từ, cậu tát tớ một cái xem tớ có phải là đang nằm mơ không? Đó là Lục Cảnh Hành sao?”
Tất cả mọi người đều sôi trào. Lục Cảnh Hành ngừng xe lại rồi xuống dưới, thân hình thon dài của anh xuất hiện trước mặt mọi người khiến biểu tình của mọi người lại càng huyền huyễn hơn.
Lục Cảnh Hành nhìn Sở Từ, trầm giọng nói: “Sở đại sư, tôi không có quấy rầy đến hành trình của cô chứ?”
Sở Từ câu môi cười: “Hành trình tiếp theo của tôi là về nhà.”
“Vậy cô lên xe đi? Tôi đưa cô về.” Lục Cảnh Hành mỉm cười.
Chờ cô lên xe Lục Cảnh Hành mới quay đầu lại chào hỏi với mọi người: “Cảm ơn mọi người đã chiếu cố Sở Từ nhà tôi, thường ngày làm phiền mọi người nhiều rồi." Sau đó anh lại cười khẽ nói với Ngu Đường: “Cô là Ngu Đường đúng không? Thường ngày tôi nghe Sở Từ nhắc đến cô rất nhiều.”
Ngu Đường huyền huyễn mà chen ra một nụ cười, nói câu chào. Lục Cảnh Hành lại tạm biệt mọi người rồi mới lên xe đi. Chờ hai người kia đi rồi các bạn học liền nổ tung nồi.
Móa! Hai người kia có quan hệ gì? Tất cả mọi người đều tò mò bàn tán xôn xao. Mà Ngu Đường thì lại cảm thấy thở phào thay cho bạn mình, Lục Cảnh Hành thế nhưng lại là bạn trai của bạn tốt mình, móa nó! Bây giờ coi Tằng Tiểu Nhã còn đắc ý cái gì nữa! Xem xem xe người ta kia kìa, có mấy ngàn vạn đi? Cũng chưa thấy người ta khoe khoang đâu, Tằng Tiểu Nhã lại còn luôn khoe xe của bạn trai, bạn trai người ta chào hỏi đều nói ‘làm phiền mọi người rồi’, mà bạn trai của Tằng Tiểu Nhã lại còn kêu mọi người nhường nhịn Tằng Tiểu Nhã, còn nói Tằng Tiểu Nhã là công chúa gì gì, như vậy vừa so ra thì bạn trai ai cao cấp hơn liền không cần phải nói. Càng miễn bàn bạn trai của Sở Từ là Lục Cảnh Hành nha!
Sở Từ mới vừa đi liền nhắn một câu vào group chat: “Nhớ giữ bí mật nha!”
Mà các bạn học lại tự cho là mình đã biết một bí mật rất lớn nên đều trả lời lại cho cô một biểu tình mỉm cười.
…..
Xe chạy băng băng trong bóng đêm, xuyên qua đường núi hướng về phía nhà Sở Từ. Cảnh đêm đen nhánh lóe qua cửa sổ khiến Sở Từ cảm thấy rất hưởng thụ sự yên lặng sau trận ồn ào này. Cánh tay cô chống lên cửa sổ xe, khóe môi câu lên lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Đêm nay anh không bận sao?”
Đôi môi mỏng của Lục Cảnh Hành khẽ nhếch: “Đã trễ thế này rồi, anh không yên tâm em về nhà một mình.”
Sở Từ biết kể từ khi cô bị Tôn Kiệt Siêu bắt cóc thì Lục Cảnh Hành liền trở nên rất để bụng, luôn sợ cô sẽ lại bị người khác bắt cóc lần nữa: “Không cần phiền toái như vậy đâu, tôi tự kêu xe về là được mà.”
“Không được, đưa đón em cũng là việc nghiêm túc, những chuyện khác đều có thể đẩy ra phía sau.” Lục Cảnh Hành nghiêm trang nói xong lại hỏi: “Lần sau nếu là lại có loại liên hoan như thế này thì có thể cho anh sử dụng quyền lợi được không?”
“Hửm? Quyền lợi gì?” Sở Từ khó hiểu nhìn anh.
“Quyền lợi người nhà đi theo.” Xe ngừng trước cửa nhà Sở Từ, Lục Cảnh Hành quay đầu lại nói, một đôi mắt đen đặc như chuyên chở toàn bộ vũ trụ ngân hà, khuôn mặt của anh vốn là đã rất đẹp, cho dù có vết sẹo do tai nạn xe cộ để lại cũng chỉ khiến cho anh có thêm vài phần mị lực, anh cứ vậy mà nhìn cô chăm chú, trong mắt cuồn cuộn hết thảy, lại cũng có thân ảnh của cô, biểu tình nghiêm túc đó thật sâu đả động đến Sở Từ.
Hai người cách nhau rất gần, Sở Từ thậm chí lại có thể nghe được tiếng tim đập của Lục Cảnh Hành. Khóe môi cô hơi câu lên, đuôi lông mày khẽ nhếch, nói: “Lục Cảnh Hành, tim anh đập mau quá.”
“Sao cơ?” Lục Cảnh Hành bình tĩnh nhìn cô chăm chú.
“Anh có muốn nó lại đập nhanh hơn nữa không?” Sở Từ thì thào.