“Khó trách…” Người nữ kia nghe Sở Từ giải thích xong lại càng kích động nói: “Cô bé, tôi có thể chụp một tấm hình hay không? Tôi cảm thấy chất lượng viên phỉ thúy này của cô không tính là tốt nhất nhưng bị cô tẩm bổ liền có thể khiến giá trị của nó tăng lên mấy lần, rất có tính xem xét.”
“Có thể chứ, cô chụp đi.” Sở Từ cười định tháo nhẫn ra.
“Đừng! Đừng tháo ra nha. Tay của cô rất xinh đẹp, tôi muốn chụp cả tay cô nữa, có được không?” Gia đình của cô gái này có điều kiện không tồi, đã xem qua không ít thứ đồ tốt, những người yêu thích châu báu đều có một đặc tính chung là thích thu thập những thứ xinh đẹp, thấy nhẫn của Sở Từ có thế nước tốt như vậy liền không nhịn được muốn chụp lại chia sẻ cho mọi người.
“Có thể chứ.” Sở Từ cũng không cự tuyệt yêu cầu của cô mà thoải mái đưa tay ra.
Thần sắc khiếp sợ của Tằng Tiểu Nhã còn không có kịp rút đi, sao có thể? Nhẫn của Sở Từ thế nhưng lại là nhẫn thật? Còn có giá 80 vạn? Rõ ràng cậu ta không có nhiều tiền, gia đình rõ ràng còn không bằng cô, trước kia cô còn cảm thấy gia thế của mình có thể áp Sở Từ một đầu, giờ không nghĩ đến một chiếc nhẫn của Sở Từ liền có giá trị cao như vậy? Trong lòng Tằng Tiểu Nhã cảm thấy thật không cân bằng, cô tức giận nói: “Chị, chị không nhìn lầm chớ? Chiếc nhẫn này có thể giá trị hơn 80 vạn sao?”
Cô gái kia cảm thấy có chút coi thường sự không phóng khoáng của Tằng Tiểu Nhã, lập tức nói: “Sao mà không đáng chứ? Tôi bán phỉ thúy nhiều rồi, mấy trăm vạn một viên cũng là bình thường, có gì đâu? Tiểu Nhã, đừng nói là cô chưa bao giờ mang qua loại trang sức mắc tiền này nha?”
Nghe thế mặt của Tằng Tiểu Nhã lập tức đỏ lên, cô đương nhiên là chưa bao giờ đeo qua rồi, cô lấy đâu ra tiền mà mua nhẫn mắc như vậy cơ chứ? Lúc này người cả lớp đều nhìn cô chằm chằm khiến cô cảm thấy rất mất mặt, lập tức âm dương quái khí nói: “Sở Từ, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy mà mua nhẫn chứ? Không phải là trai tặng đi?”
“Đúng rồi đó!” Lâm Tuyết lập tức bênh vực bạn mình: “Trường học của bọn tớ có một người nữ sinh, bên ngoài thì làm người nổi tiếng trên mạng, nhưng thực ra chỉ là bị phú nhị đại bao dưỡng mà thôi, nghe nói cậu ấy cũng thường xuyên đeo phỉ thúy cái gì linh tinh.”
Nghe thế sắc mặt của Sở Từ lập tức trở nên lạnh lẽo, ngay sau đó cô nhìn chằm chằm Lâm Tuyết, như cười như không nói: “Lâm tiểu thư nói vậy hiển nhiên là rất hiểu giá thị trường nha, chẳng lẽ Lâm tiểu thư cũng là người trong ngành?”
Nghe thế mặt của của Lâm Tuyết đột nhiên đỏ, cô ta hoảng loạn nói: “Cậu nói bậy cái gì vậy?”
Sở Từ cười: “Lâm tiểu thư, chắc là Tằng tiểu thư đã quên nói cho cậu biết tôi là một thầy bói rồi, xem tướng đoán mệnh là nghề của tôi nha. Lâm tiểu thư, mi mắt của cô mang theo hoa đào, hai tròng mắt lướt nước, khóe mắt hơi xếch mang theo mị sắc, mà từ tướng mạo của cậu xem thì đời này cậu sẽ có rất nhiều nam nhân, nhưng những người đó đều là nhân duyên chớp nhoáng, rất nhiều người thậm chí còn là đàn ông đã có vợ, cứ như vậy cũng không khó đoán ra chức nghiệp của cậu đi? Lâm tiểu thư, tôi chưa bao giờ là người thích làm người khác mất mặt, nhưng cậu cũng nên biết, mặt mũi đều là do mọi người cho lẫn nhau, nếu cậu không cho tôi mặt mũi thì xin lỗi, mặt mũi của cậu cậu cũng đừng nghĩ muốn. Có điều bản chất giữa tôi với cậu vẫn là có chút khác nhau, cậu thích bịa đặt, còn tôi đều là nói thật.”
Lâm Tuyết nghe cô nói vậy sắc mặt liền trở nên xanh mét, cô hoảng loạn nhìn những người khác thì thấy mọi người đều né tránh ánh mắt của mình hoặc có người tò mò thì nhìn cô chằm chằm, cô chột dạ cúi đầu xuống, cả người phát run, mà Tằng Tiểu Nhã cũng hoài nghi hỏi:
“Lâm Tuyết, lời Sở Từ nói có phải là thật không? Cậu thật sự bị người khác bao dưỡng sao?”
“Nói…nói bậy.” Lâm Tuyết hoang mang rối loạn phản bác, nhưng thần sắc của cô đã biểu lộ hết thảy. Tằng Tiểu Nhã thấy mọi người đều quay sang nhìn mình liền lập tức chán ghét đẩy Lâm Tuyết ra: “Thật là ghê tởm muốn chết! Tụi mình vừa mới cao tam mà cậu đã dám làm loại chuyện này sao?”
Lâm Tuyết thấy thế liền nói ngay: “Cậu ta nói bậy đó! Tớ căn bản là không có làm như vậy, Tiểu Nhã, cậu phải tin tưởng tớ!”
“Trời ạ, hèn nào tớ còn đang nói làm sao mà đột nhiên cậu lại có điện thoại mới, thì ra là vậy…”
Lâm Tuyết tuy còn muốn vãn hồi người bạn này của mình nhưng thấy cô ta chán ghét mình như chán ghét một đống phân, lập tức đỏ mặt chạy đi. Tình hình chung thì Sở Từ không thích khiến người khác mất mặt, nhưng đêm nay những việc hai người kia làm thật sự là rất khiến người ta chán ghét.
Lâm Tuyết đi rồi, Tằng Tiểu Nhã vội nói: “Tớ cũng không biết cậu ta là loại người như vậy, nếu là biết thì tớ đã không rủ cậu ta đến rồi.” Nói xong còn hùng hổ đuổi theo Sở Từ nói: “Sở Từ, cậu đừng tưởng cậu nói Lâm Tuyết như vậy là có thể đánh trống lảng cho qua chuyện này được, cậu còn chưa nói cho mọi người biết nhẫn của cậu là từ đâu đến đâu.”
Sở Từ không muốn cùng cô ta chơi mấy trò ấu trĩ của nữ sinh này, cũng chướng mắt tâm tư của Tằng Tiểu Nhã, sự ghen ghét của cô ta hiện ra rất rõ trên mặt, những việc cô ta làm cũng thật khó coi. Cô chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái rồi nói: “Tớ đi toilet một chuyến.”
Sở Từ vừa mới mở cửa ra liền thấy một đám người đi về phía này, người đàn ông cầm đầu tuy rằng đã qua tuổi 40 nhưng ăn diện có vẻ rất trẻ trung, bên cạnh hắn ta còn đi theo mấy người trẻ tuổi, như là đang nói chuyện gì lấy lòng hắn vậy.
Lư Giang thấy một người trong số đó liền đi ra cười kêu: “Anh họ.”
Anh họ của Lư Giang là Lư Chu trách cứ nói: “Kêu cái gì? Anh đang tiếp khách đâu, vị này chính là Tô tổng. Là khách quý của hội sở chúng ta đấy.”
Lư Giang lập tức chào hỏi, mọi người đang muốn tiếp tục đi thì Tô tổng lại đột nhiên dừng bước chân lại, hắn ta nhìn Sở Từ, kinh ngạc kêu: “Sở đại sư?”
Sở Từ cười nhạt: “Tô tổng.”
Tô Kiện Minh mừng rỡ, tuy người đã một phen tuổi nhưng vẫn cung kính nói với Sở Từ: “Sở đại sư, đã lâu không gặp, tôi thường xuyên nghe Tô Đài nhắc đến cô, con bé nói cô giúp bạn của nó hóa giải kiếp đào hoa, vẫn luôn nói cô rất lợi hại. Này không, công ty tôi đang gặp được một biến cách lớn liên quan đến vận mệnh công ty, tôi còn đang muốn tìm cô nhờ cô xem giúp đâu, ai ngờ hôm nay lại trùng hợp gặp được cô như vậy.”
Nghe hắn nói vậy tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Sở Từ. Tô Kiện Minh mở siêu thị, ở cả nước đều có siêu thị của ông ta, sự nghiệp làm được rất lớn, bản thân ông có tính cách cũng không tồi nên có rất nhiều bạn bè. Bởi vì nhân mạch không tệ nên ở Thân Thành có rất nhiều người bằng lòng cho ông mặt mũi, một ông chủ lớn như vậy ai thấy mà không đi lên nịnh nọt chứ? Có ai thấy hắn ta lại khách khí với người khác như vậy bao giờ? Huống chi đối phương vẫn là một cô gái trẻ tuổi. Từ từ, hồi nãy Tô Kiện Minh còn nhắc đến Tô Đài, chẳng lẽ là Tô Đài cũng biết cô gái này?
Nhất thời, Lư Chu nhiệt tình hỏi: “Tô tổng nhận thức cô bé này sao? Cô bé này hình như còn là học sinh cấp ba đúng không? Nghe nói hôm nay là liên hoan lớp gì đó thì phải.”
“Đâu chỉ là nhận thức? Sở đại sư chính là Đại sư huyền học lợi hại nhất mà tôi từng gặp đấy! Cô ấy lợi hại hơn nhiều so với mấy Đại sư chỉ biết mua danh chuộc tiếng lừa gạt người khác, cô ấy chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái là có thể biết quá khứ và tương lai của một người.”
“Vậy sao?” Nghe thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc, cô bé này nhìn qua còn rất trẻ mà lại lợi hại như vậy? Nếu thật sự có thể tính chuẩn như vậy thì đã đến cấp bậc bán tiên rồi. Sở Từ nghe Tô Kiện Minh tâng bốc mình như thế chỉ cười nhẹ không nói gì.
Tằng Tiểu Nhã thì lại không tin mà nói: “Không có khả năng, Sở Từ chỉ là một người học sinh bình thường, thỉnh thoảng đoán mệnh chơi chơi mà thôi, làm sao có thể lợi hại như vậy được? Ông có nhận sai người không?”
Tô Kiện Minh bị cô ta chất vấn như vậy, thần sắc phai nhạt đi nhiều, hắn cười cười: “Cô bé, Đại sư há là người cô có thể nghi ngờ sao? Tôi khuyên cô nói chuyện cẩn thận một chút, cũng may là Sở đại sư không so đo với cô, nếu thật so đo lên, thay đổi mệnh cách của cô chỉ là chuyện nhỏ, động đậy ngón tay là xong việc.”
Tằng Tiểu Nhã biến sắc nhưng vẫn cố chấp mà lắc đầu. Không có khả năng! Sở Từ rõ ràng chỉ là một học sinh cấp 3, thích vẽ truyện tranh cũng có chút danh khí mà thôi, cũng không thấy đoán mệnh có lợi hại như thế nào, tại sao có thể có danh khí lớn như vậy? Ngay cả đại hộ khách của anh họ Lư Giang cũng tôn kính cậu ta như thế! Cô vẫn không chịu từ bỏ ý định, nói: “Tôi không tin! Ông có biết sinh hoạt cá nhân của cậu ấy rất loạn không? Cái nhẫn trên tay cậu ấy trị giá đến 80 vạn ông có biết không?”
Tô Kiện Minh nghe thế liền quay lại nhìn Sở Từ một cách đồng tình, nói thật, mí mắt của cô bé trước mắt này thật sự là nông cạn, Lư Chu làm người cũng không tồi, em họ cậu ta làm sao lại có người bạn gái hạn hẹp như vậy đâu? Hai người học cùng một lớp, bình thường Sở Từ hẳn là sống rất buồn bực đi? Tô Kiện Minh trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng thì vẫn cười:
“Cô bé, cô đừng có nói bậy nha. Chỉ là một cái nhẫn 80 vạn mà thôi, Đại sư đeo có vấn đề gì đâu? Chỉ cần cô ấy mở miệng, không nói nhà người khác, chỉ là Tô gia nhà tôi thôi thì Porsche, Benz, BMW có thể tùy cô ấy chọn, kim cương phỉ thúy ngọc thạch cũng tùy cô ấy muốn! Chỉ cần cô ấy chịu tính một quẻ giúp chúng tôi mà thôi! Người ta làm một cái thẻ đào hoa, người bình thường muốn mua đều phải trả 100 vạn, đoán mệnh xem phong thủy lại không cần phải nói, bạn của tôi cầm tiền đến cầu cô ấy đoán mệnh cô ấy còn không có gật đầu đồng ý đâu, một Đại sư như cô ấy, một ngày kiếm mấy trăm vạn chỉ là chút lòng thành. Đeo một cái nhẫn 80 vạn mà nhiều cái gì? Tôi thấy nhẫn này còn không xứng với thân phận của Đại sư đâu!”