Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 128 - Chương 128 - Thang Máy

Chương 128 - Thang máy
Chương 128 - Thang máy

Sở Từ nghĩ đến tính khả thi của việc mang mặt nạ đi tham gia show truyền hình thực tế, tóm lại ít nhất ở trước khi tốt nghiệp cấp ba là cô không hy vọng những việc này ảnh hưởng đến sinh hoạt của mình: “Để em suy nghĩ thêm đã.”

“Được, không vội đâu, em cứ từ từ suy xét.”

Sở Từ bỗng nhiên lại nghĩ đến một việc: “Nếu em đi thì có được tính là đi cửa sau không nhỉ?”

Lục Cảnh Hành nhướn mày lên, nghiêm túc hỏi: “Em có hiểu lầm gì đối với giới giải trí không thế?”

“…” Sở Từ bật cười: “Dù sao em vẫn cứ cảm thấy em tham gia tiết mục là nhờ anh, rất giống mình ôm đùi ấy.”

“Em nên thấy may mắn là em đã lựa được một cái đùi rất lớn rất khỏe.”

Sở Từ trầm mặc, cảm giác dựa vào quan hệ thế này, có vẻ cũng không tồi?

……..

Thời gian nhanh chóng đến Tết ta, vì Sở Châu và Sở Minh Giang đều bận làm ăn nên Điền Tam Thải quyết định năm nay ăn Tết ở Thân Thành, về sau mới nhín thời gian ra về quê thăm cha mẹ hai bên.

Đến gần cuối năm là thời gian mà Sở Châu bận bịu nhất, chỉ vì thuốc lá, rượu và hàng Tết đều phải tranh thủ thời gian này làm quảng cáo.

“Anh, em thấy sắc mặt của anh đỏ lên, cung tiền tài tràn đầy, có thể thấy được là gần đây anh kiếm được không tồi nha.”

Sở Châu cười: “Em còn thật cho rằng mình là thầy bói sao? Đừng tưởng rằng mình đi theo Ngưu đại sư học mấy năm là có thể trở thành Đại sư đoán mệnh nha.”

Nghe thấy lời này, vẻ mặt người nhà Sở gia đều trở nên quái dị. Sở Châu rất mẫn cảm nhận ra điều này, lập tức nhíu mày: “Sao vậy? Có chuyện gì mà con không biết sao?”

“Không có chuyện gì…” Sở Từ cười xới cơm cho Sở Châu: “Anh, anh vất vả rồi, cái chân gà này cho anh.”

Người một nhà đều ngồi xuống, ra vẻ bản thân mình không biết bí mật của Sở Từ, lại nói, bây giờ cả Sở gia cũng chỉ còn một mình Sở Châu cho rằng Sở Từ là loại Đại sư giả, lừa ăn lừa uống người khác mà thôi, không nghĩ đến thực lực của Sở Từ nói ra đều hù chết người.

Sở Châu vừa ăn một lát liền nhận được một cuộc điện thoại: “Alo, có, tôi đang ở nhà, sao cơ? Cần tôi đến công ty kí hợp đồng ngay? Được, tôi lập tức đến…”

Sở Châu vội vàng ăn xong, khoác thêm áo khoác muốn đi, Sở Từ vội vàng đứng lên dặn dò nói: “Anh, anh đi đường cẩn thận một chút nha.”

“Anh biết rồi.” Sở Châu nhanh chóng nói rồi ngồi xe bus đi công ty. Hắn vừa đi Sở Từ cũng mặc xong áo khoác ra cửa, Điền Tam Thải nghi ngờ hỏi: “Con đi đâu vậy?”

“Đi tìm anh con.” Sở Từ vội vã đáp lời rồi chạy ra ngoài.

“Cái gì?” Điền Tam Thải còn đang muốn hỏi, ngẩng đầu lên thì Sở Từ đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

….

Sở Từ không có xe, trong lòng gấp gáp liền gọi điện cho Lục Cảnh Hành, Lục Cảnh Hành lập tức đến.

“Em quấy rầy đến bữa cơm tất niên của gia đình anh rồi chứ? Thật sự là em không có biện pháp nào.”

“Không có việc gì, buổi tối nhà anh mới ăn cơm tất niên, em cứ lên xe trước đi.” Lục Cảnh Hành chở Sở Từ đi về hướng công ty của Sở Châu: “Đã xảy ra chuyện gì thế?” Lục Cảnh Hành nhìn về phía mặt Sở Từ, thấy sắc mặt cô ngưng trọng, đang banh mặt ngồi ở kia không nói gì.

Hồi lâu không thấy cô trả lời, Lục Cảnh Hành cảm giác được chuyện này không tầm thường lập tức tăng cao tốc độ xe, 20 phút sau hai người đã đến tòa nhà mà Sở Châu thuê làm văn phòng công ty.

Cùng lúc đó Sở Châu đang xách theo túi công văn, vẫn luôn gọi điện thoại, hắn vào thang máy, cảm thấy có chút kì quái. Rõ ràng bây giờ là Tết âm lịch, thời gian này phần lớn người ở bên ngoài đến Thân Thành làm việc đều đã trở về quê quán, cho dù người ở lại đây làm tăng ca cũng nên đang ăn cơm tất niên mới đúng, ai ngờ thang máy lại tràn đầy người, ngay cả một chỗ đứng cũng không có.

Thật là không xong! Hắn đang liên hệ cùng với người đến kí hợp đồng, nếu đơn này mà thành công thì hắn có thể kiếm ít nhất là hơn 30 vạn, đối với một công ty mới thành lập mà nói thì 30 là một số lợi nhuận không tồi, nghĩ vậy hắn lại gọi điện thoại cho đối phương.

“Alo, Trình tổng…”

Đang nói thì một cái điện thoại có tiếng chuông giống hắn như đúc vang lên, thang máy cũng ‘đinh’ một tiếng ngừng ở tầng 18, Sở Châu đem microphone đặt lên lỗ tai, tiếp tục gọi điện, cửa thang máy lúc này cũng mở ra, hắn theo bản năng nhìn ra phía ngoài, lại thấy ngoài đó có một người đàn ông cũng đang cầm di động gọi điện thoại.

Người đàn ông kia có dáng người cao thẳng, hai chân thon dài, một thân tây trang rất vừa người, tuy rằng chỉ là một cái bóng dáng lại có thể khiến người ta từ trong đáy lòng cảm thấy đây là một người đàn ông có khí chất không tồi lại có năng lực, khí tràng của hắn rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến khiến người khác không thể bỏ qua, ngay cả Sở Châu cũng vô ý thức nhìn một hồi lâu.

Nhìn nhìn hắn bỗng cảm thấy bóng dáng người đàn ông này thật quen mắt. Thang máy không biết sao lại ngừng ở tầng này, cũng không có người nhấn nút mà vẫn cứ như vậy không nhúc nhích, cửa cũng không đóng lại được, muốn tiếp tục đi lên cũng không được.

Sở Châu nhìn người bên ngoài chằm chằm, mày nhíu chặt, hợp đồng cùng Trình tổng rất quan trọng, hai người đến bây giờ vẫn còn đang bàn bạc chi tiết đâu, một phút một giây đều là mấu chốt, bây giờ điện thoại gọi không được, thang máy còn gặp vấn đề, thật là kì quái. Sở Châu nhìn người đang ông bên ngoài một hồi lâu, người kia bỗng nhiên buông điện thoại, chậm rãi xoay người lại.

Giờ khắc này, Sở Châu bỗng nhiên có một loại ảo giác.

Hắn hình như là đang soi gương.

Bởi vì người đối diện có vẻ ngoài giống hắn như đúc, để mái tóc ngắn giống nhau, mặc một bộ tây trang giống nhau, giày da cũng giống, người kia cũng đang gọi điện thoại, chỉ có điều biểu tình của người nọ là cười, mà Sở Châu thì bởi vì thang máy không thể đóng cửa mà khuôn mặt lộ vẻ nôn nóng, sắc mặt cũng không tốt. Lúc này, Sở Châu nhìn thấy ‘chính mình’ đang mỉm cười cùng bản thân.

Một trận lạnh lẽo từ cẳng chân của Sở Châu bò tới, hắn bỗng nhiên rùng mình, có một cảm giác trước nay chưa có qua bao giờ. Hắn nhìn người có vẻ ngoài giống mình như đúc, người kia quả thực chính là phiên bản của hắn, nhưng hắn lại không có một chút cảm giác vui vẻ nào, chỉ có vô tận sợ hãi.

Người bình thường tuy rằng sẽ nhìn thấy bộ dáng của mình mỗi ngày từ gương, pha lê, cửa kính, nhưng nhìn hình thấy qua kính cũng chỉ là một góc độ, bởi vậy mỗi người nhìn đến bộ dáng của mình đều sẽ khác với người khác nhìn thấy, giống như mình soi gương, cảm thấy mặt trái của mình rất đẹp, có thể mỗi lần soi gương đều sẽ soi nửa khuôn mặt bên trái, nhưng lại rất khó để nhìn đến một bên mặt khác của mình, càng đừng nói là bóng dáng.

Có ai có thể đảm bảo mình nhìn đến bóng dáng của mình cũng có thể hoàn toàn nhận ra đâu?

Sở Châu nghĩ vậy, nỗi sợ trong lòng cũng dần dần phóng đại, hắn tưởng kêu lên nhưng thật lâu cũng không thể phát ra thanh âm, từ nhỏ đến lớn, chuyện gì hắn cũng có thể làm được tốt nhất, chưa bao giờ sợ hãi bất kì chuyện gì, cho dù là thi đại học hay thành lập công ty hắn đều không sợ, không chỉ có không sợ hãi bắt đầu mà còn không sợ hãi thất bại, không có gì, đời người còn dài, mặc dù là thất bại còn có thể làm lại từ đầu, nhưng cho dù ai thấy bản thân mình đứng ở trước mặt mình còn cười nhìn mình, cảm giác này đều sẽ khiến người bình thường sợ hãi đến muốn thét lên.

Nhưng mà thét lên không được, loại sợ hãi này chỉ có thể nuốt xuống.

‘Hắn’ cười xua tay với hắn, đột nhiên, thang máy lại có thể di động, rất nhanh hướng lên trên đi. Trong thang máy chen chúc, tim của Sở Châu vẫn luôn bùm bùm kinh hoàng, hắn muốn tìm người nói chuyện nhưng giờ khắc này hắn lại không dám nói ra khỏi miệng, cho dù hoàn cảnh chen chúc xung quanh cũng không thể nào khiến hắn có cảm giác an toàn.

Thang máy đột nhiên ngừng ở lầu 24, lại không thể mở cửa ra được.

“Sao lại thế này? Có phải là bị hư rồi không?” Sở Châu lầm bầm lầu bầu, nhấn nút mở cửa liên tục. Nhưng mà nhấn kiểu nào đều không thể mở ra, Sở Châu gấp không được, nhấn nút khẩn cấp, microphone truyền đến âm thanh rè rè, Sở Châu vội la lên: “Một đám người chúng tôi đang bị nhốt trong thang máy, hãy nhanh chóng đến cứu chúng tôi.”

“Được.” Bên kia mơ hồ trả lời.

Sở Châu thậm chí còn không rảnh để mà sợ hãi, chỉ vì nghĩ đến chuyện vừa rồi, hắn vì sao lại nhìn đến chính mình? Loại sự tình quỷ dị này vì sao lại xuất hiện trên người hắn? Trước kia hắn có nghe đến một loại đồn đãi, nói là nếu mình nhìn đến bản thân mình liền có nghĩa hồn mình đã lìa khỏi xác, linh hồn trốn đi là một loại dự triệu không hề may mắn chút nào, nó cho thấy có lẽ hắn sẽ rất nhanh chóng chết đi.

Đây là thật sao? Hắn sẽ chết? Nhất thời, Sở Châu lâm vào sự nôn nóng vô tận. Thang máy vẫn bất động, mọi người đều lẳng lặng chờ đợi người khác đến mở cửa.

“Mọi người không cần hoảng hốt, sẽ rất nhanh có người đến cứu chúng ta thôi.” Hắn an ủi người khác.

Mọi người thế nhưng đều không sợ hãi không nóng nảy khiến Sở Châu nhanh chóng trấn định lại, hắn nhấn điện thoại báo cảnh sát.

….

Không biết qua bao lâu, Sở Châu bỗng nhiên nghe đến âm thanh của Sở Từ: “Anh ơi, anh có ở bên trong không?”

Sở Châu ngẩn ra, hô: “Sở Từ, sao em lại đến đây?”

Ngoài thang máy, Sở Từ nhanh chóng móc một lá bùa ra dán lên thang máy, cô nhanh chóng niệm chú pháp, lá bùa nhanh chóng tản ra ánh sáng càng lúc càng mạnh, cuối cùng phịch một tiếng, cửa thang máy bỗng nhiên mở ra.

Sở Từ đứng ở cửa đối diện với thang máy, dừng lại bước chân, cô theo bản năng mà nhổ trâm cài xuống, sắc mặt lãnh đạm nhìn đám người trong thang máy, lạnh lùng nói: “Anh, anh ra ngoài trước đi, em cần phải sửa chữa một số người.”

Bình Luận (0)
Comment