Sở Châu ngẩn ra, không hiểu ý cô là gì. Người trong thang máy lập tức mở miệng, bọn họ thấp giọng nói: “Cậu không thể đi ra ngoài, em gái của cậu có chút không bình thường, hình như cô ấy không phải là người.”
“Cái gì?” Sở Châu nghi hoặc nhìn ra, lại thấy Sở Từ hôm nay quả thật có chút khác lạ, nói như thế nào đâu? Hình như khí chất không giống ngày thường, biểu tình muốn cười chế nhạo, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm cũng có chút kì quái, nhìn đâu cũng thấy không thích hợp.
Bước chân Sở Châu vốn định bước ra lại đột nhiên rụt trở về.
“Anh? Sao thế?” Sở Từ khó hiểu hỏi.
Sở Châu nhíu mày: “Cô là em tôi sao?”
Nghĩ đến những việc lạ mà hắn gặp được vừa rồi, hắn cũng không dám tin tưởng, nếu hắn có thể thấy một ‘hắn’ khác thì làm sao có thể chắc chắn hắn sẽ không nhìn đến một Sở Từ khác chứ? Làm sao dám đảm bảo Sở Từ trước mắt hắn là Sở Từ thật sự.
“Làm sao chứng minh được?” Sở Châu lại hỏi, Sở Từ nói ra vài chuyện.
“Anh còn nhớ không? Lúc em đi học anh vẫn luôn dạy em làm bài tập, đốc xúc em đi thi, anh còn không cho em yêu đương, khiến em nhất định phải thi đậu đại học.”
Lời này khiến Sở Châu vẫn luôn gật đầu, những lời này đều là sự thật, Sở Từ lại lục tục nói ra một ít chuyện của hai người khi còn nhỏ, đều là sự thật, Sở Châu lập tức đi ra phía ngoài.
Ai ngờ đám người phía sau lại giữ chặt lấy hắn, khuyên nhủ: “Cậu không thể đi ra ngoài, cậu xem em gái cậu kìa! Em cậu không có chân! Cô ta là quỷ làm thủ thuật che mắt, nếu cậu đi cậu sẽ phải chết!”
Sở Châu nhìn về phía Sở Từ, lại thấy Sở Từ trước mắt chỉ có nửa người trên, căn bản là không có nửa người dưới và chân. Sở Châu rùng mình một cái, lập tức lùi lại một bước: “Cô không phải Sở Từ.”
Hắn vuốt đầu mình, trên trán hắn toàn là mồ hôi, hôm nay làm sao vậy? Hắn vẫn luôn gặp phải những sự tình kì quái, đầu tiên là thấy được bản thân mình ở ngoài thang máy gọi điện thoại, lại gặp được một Sở Từ không có nửa người dưới, hết thảy đều thật quái dị, quái dị đến mức khiến Sở Châu hận không thể lập tức rời khỏi tòa nhà này.
Bỗng nhiên ánh đèn trong thang máy phát ra tiếng vang xèo xèo, thang máy cũng kịch liệt lắc lư một chút, Sở Châu đứng không vững phải bám chặt lấy một thanh sắt trong thang máy.
Sở Từ ở bên ngoài nhíu mày nói: “Anh, anh duỗi tay ra cho em, anh phải tin tưởng em, nơi này trừ bỏ em anh không được tin ai cả, thang máy này trừ anh ra thì những người khác đều là quỷ, bọn họ đều đang dùng thủ thuật che mắt anh, bọn họ đang mê hoặc anh, anh phải tin em, nếu không hôm nay anh sẽ phải chết ở chỗ này.”
Quỷ? Sở Châu nghe vậy chậm rãi quay đầu lại, lại thấy một đám người trong thang máy đều có sắc mặt bình thường nhìn hắn chằm chằm.
“Cô ta đang lừa cậu đấy, cậu không nghe ra đến sao? Chúng tôi có thể là quỷ sao? Chúng ta đã cùng nhau vào thang máy, cùng nhau bị nhốt ở đây, cậu không thấy em gái cậu rất kì quái sao? Làm sao em cậu biết thang máy sẽ ngừng ở nơi nào? Làm sao sẽ đột nhiên xuất hiện ở tòa nhà này?”
Người nào cũng nói đối phương là quỷ, điều này khiến Sở Châu lập tức lâm vào hoang mang. Hắn bỗng nhiên nhắm mắt lại, bắt đầu tự hỏi, vì sao hôm nay sẽ gặp được nhiều chuyện kì quái như vậy? Chẳng lẽ đây chỉ là cảnh trong mơ của hắn thôi sao? Không, không phải, vừa rồi hắn còn cùng người nhà ăn cơm tất niên, nhận được điện thoại của khách hàng mới đến công ty, rồi sau đó gặp được cái gì? Vì sao lại liên tiếp gặp được những việc kì quái này?
Trong khoảnh khắc này, Sở Châu giống như nghĩ tới cái gì, hắn bỗng nhiên mở to hai mắt chậm rãi quay đầu lại, lại thấy một đám người trong thang máy đang mờ mịt khó hiểu nhìn hắn chằm chằm, Sở Châu nhìn qua mặt của bọn họ, rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu hắn, đầu càng đau, Sở Châu cảm thấy mình hình như bắt được cái gì.
Sở Từ nhìn Sở Châu, nhíu mày nói: “Anh đã nhớ đến chưa?”
Đầu Sở Châu tê dại, không thể tin nổi nhìn Sở Từ chằm chằm. Sở Từ gật đầu, trầm giọng nói: “Anh, mau ra ngoài.”
“Không nên ra ngoài, em gái của cậu rất không thích hợp, cô ta có thể là quỷ!” Tất cả mọi người trong thang máy đều đang khuyên nhủ.
Bọn họ đều là người đi làm ở tòa nhà này, ngày thường đi làm đều sẽ gặp mặt nhau trong thang máy, tuy rằng không có chào hỏi nhau qua cũng không biết tên của nhau nhưng những khuôn mặt này Sở Châu đều có thể nhớ rõ, bọn họ đều là những người rất nỗ lực, luôn đi sớm về trễ, ở buổi sáng 7 giờ, buổi tối 9 giờ cùng nhau tương ngộ, ngày ngày đều gặp thì luôn nhớ rõ hơn một chút. Trong đó có một số người lớn tuổi hơn một chút, nhìn qua con cái đều phải học cấp 3, tuổi này còn thường xuyên tăng ca, áp lực sinh hoạt có vẻ rất lớn. Có người tuổi nhỏ hơn, nhìn qua còn không có kết hôn, nghe giọng có vẻ là người bên ngoài, bọn họ bôn ba trong thành phố xa lạ này hẳn là vì tương lai không xa có thể cắm rễ trong thành phố, kết hôn, sinh con, an gia, tìm kiếm lòng trung thành. Bọn họ đều là những người vô cùng dốc sức đi làm, nếu không cũng sẽ không gặp nhau ở thang máy trong ngày hôm nay.
Sắc mặt của Sở Châu ảm đạm rất nhiều, hắn có vẻ mất mát mà đi vài bước về phía trước, những người ở phía sau lập tức hô: “Sao cậu lại đi ra ngoài? Cô ta chính là quỷ nha! Cô ta có ý đồ đối với cậu! Cậu chỉ có thể ở bên cạnh chúng tôi mới có thể an toàn!”
Giờ khắc này bước chân của Sở Châu tạm dừng một lát, ánh mắt hắn không đành lòng nhìn về phía bọn họ: “Mấy người đã ăn qua cơm tất niên chưa?”
Toàn bộ người trong thang máy đều nghi hoặc nhìn nhau, sau đó toàn bộ lắc đầu:
“Chưa đâu, trong nhà biết tôi phải tăng ca nên định buổi tối mới ăn cơm tất niên.”
“Tôi cũng chưa, tôi ở chỉ có một mình, nếu tối nay không có tiệm cơm nào để ăn thì cũng chỉ có thể ăn mì gói.”
“Tôi cũng thế, vợ mang con của tôi về quê ăn Tết.”
“Tôi ăn rồi, nhưng vì phải tăng ca nên tôi ăn rất vội vàng.”
Mọi người tranh nhau nói, vừa dứt lời, bên ngoài tòa nhà như là để phối hợp với tình hình, vang lên vài trận tiếng pháo, ngày tết thường là như vậy, mọi người thích đốt pháo khi nào liền đốt khi đó.
Sở Từ nhìn mọi người chằm chằm, trong thang máy có tổng cộng 7 người, cô nhìn về phía người ngoài cùng bên trái, người này là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, nhìn qua làn da trắng nõn, bộ dáng thanh tú, mặc một cái áo lông vũ sát người màu đen khiến dáng người càng có vẻ gầy yếu, người này có vẻ ngoài thường thấy của những người đến tuổi trung niên trong thành thị này, người đến trung niên vẫn sống không quá xuất sắc, tựa hồ năm tháng chỉ cho bọn họ tuổi chứ chưa cho bất kì điều gì khác, đem người này ném vào dòng người đông đúc cũng không có ai nhớ rõ hắn trông như thế nào, nhưng hắn vẫn cố gắng mỗi ngày bôn ba, đi sớm về trễ vì gia đình của mình, hàng ngày đều là như thế này.
Sở Từ nhìn hắn chằm chằm, hỏi: “Ông có tâm nguyện gì chưa thực hiện được không?”
Người đàn ông kia ngẩn ra, sau đó nghi hoặc hỏi: “Vì sao lại hỏi như vậy? Vấn đề này rất kì quái cô có biết không?”
Sở Từ lại hỏi một câu: “Ông có tâm nguyện gì chưa thực hiện được?”
Người đàn ông kia đột nhiên cười: “Cô tưởng mình là mèo may mắn sao? Luôn giúp người khác thực hiện nguyện vọng? Nói thật, tôi không có tâm nguyện gì cả, tôi cẩn thận làm việc cả đời, ở Thân Thành và ở quê đều có một căn nhà, dàn xếp vợ con và cha mẹ, con tôi hiểu chuyện, vợ cũng hiền huệ, tôi thật đúng là không nghĩ ra tôi có tâm nguyện gì chưa làm xong.”
Sở Từ nhìn lướt qua người thứ hai, đây là một người phụ nữ trung niên, tóc cột đuôi ngựa bình thường, mang kính đen, gương mặt có chút hóp vào, nhìn qua không dễ gần, trên thực tế danh tiếng của bà ta trong công ty cũng rất kém cỏi, cấp dưới đều rất sợ bà vì bà yêu cầu cấp dưới rất nghiêm khắc, mọi người thường xuyên ở sau lưng bà nói bà hung dữ, nhất định là đời sống vợ chồng không hài hòa mới mỗi ngày đến công ty phát hỏa. Nhưng Sở Từ có thể từ tướng mạo của bà ấy nhìn ra, tính tình của bà cũng không quá kém, chỉ là cuộc sống không quá như ý, chồng bà thường xuyên có nhân tình, lại không quan tâm đến gia đình và con cái, mỗi ngày bà không chỉ phải chăm lo cho con, đến công ty còn phải thừa nhận áp lực công việc, cả ngày ứng phó sự bất mãn của lãnh đạo đối với cấp dưới, ở trước mặt lãnh đạo nói tốt cho cấp dưới, đến trước mặt cấp dưới lại nghiêm khắc yêu cầu bọn họ nên cấp dưới đều không thích bà, nhưng bà xem như là một người tốt. Người như vậy cũng không khó gặp, thành phố này có rất nhiều thủ trưởng đều là như vậy.
“Bà có tâm nguyện gì không?”
Người phụ nữ kia nhất thời có chút nghi hoặc, không dễ bị lừa giống như người trước, lập tức nhíu mày nói: “Cô hỏi như vậy là có ý gì? Hệt như cô đang hỏi di ngôn của tôi vậy, tôi cho rằng tôi đang bị mạo phạm.”
Sở Từ không nói gì mà chỉ hỏi lại một lần: “Bà có tâm nguyện gì chưa xong không?”
Có thứ gì đó lóe qua trong lòng người phụ nữ kia, nhưng cảm giác này nhanh đến không kịp bắt lấy, một loại cảm giác chua xót nhanh chóng tản ra trong lòng bà, giống như là nước rơi vào trong đáy sông, gây nên từng vòng gợn sóng, bà muốn nói mình không có tâm nguyện gì, nhưng làm sao có thể không có đâu? Nếu bây giờ bà đã chết thì bà sẽ không bỏ xuống được ai đâu?
Người phụ nữ kia bỗng nhiên nói: “Tôi không bỏ lại con tôi được, chồng tôi là một người không bớt lo, thân thích của lão ta cũng đều là cực phẩm, nếu biết trong tay tôi có tiền nhất định là sẽ nuốt hết số tiền này, căn bản là không đến được trong tay con của tôi. Trên thực tế tôi có lén để dành một số tiền riêng, muốn lưu lại cho con tôi học đại học, bên trong có 25 vạn đồng tiền, tiền tuy rằng không nhiều lắm nhưng lại là toàn bộ tích tụ của tôi.”
Sở Từ nghe thế liền gật đầu: “Được rồi, tôi đã hiểu.”
Người phụ nữ kia thấy thế lại truy hỏi: "Cô hỏi như vậy rốt cuộc là có ý gì?”
Sở Từ thở dài: “Từ từ bà sẽ biết thôi.”