Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 130 - Chương 130 - Tai Nạn

Chương 130 - Tai nạn
Chương 130 - Tai nạn

Cô lại hỏi vài người, phần lớn đều không có tâm nguyện gì chưa xong cả, mãi cho đến người cuối cùng, người này là một người trẻ tuổi, thấy Sở Từ hỏi nhiều như vậy đã sớm không kiên nhẫn, khi Sở Từ hỏi đến hắn thì hắn liền hừ lạnh nói: “Có ý gì? Cô cho rằng mình là chúa cứu thế, muốn đến giải cứu thế nhân sao?”

Sở Từ không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn hắn: “Cho nên, anh có tâm nguyện gì hay không?”

Người kia tên là Chu Hạo, hắn ngẩn ra rồi lập tức nhíu mày: “Nói cái gì không may mắn, làm như muốn tôi công đạo di ngôn ấy! Cô cho rằng bản thân cô là ai? Chỉ bằng cô mà muốn đến cứu vớt chúng tôi sao? Bày đặt hỏi chúng tôi có tâm nguyện gì không? Được nha, tôi nói cho cô biết, tâm nguyện của tôi chính là đời này có một lần được trúng xổ số, tôi muốn có rất nhiều tiền, nhưng tôi nỗ lực cả đời, mua xổ số cả đời cũng chưa trúng được một đồng nào!”

Sở Từ không nói gì, thu hồi tầm mắt từ người kia lại, không hề để ý đến hắn nữa mà ngược lại bình tĩnh nhìn mọi người: “Tôi tin tưởng đến nay mấy người cũng đã có ít nhiều cảm giác trong lòng rồi đúng không? Hẳn là biết vì sao tôi lại hỏi mấy người vấn đề này đi?”

Tất cả mọi người sửng sốt, hình như đều đang cố gắng nhớ lại, bọn họ có người nhíu mày, có người mờ mịt, có người lại thương cảm, hiển nhiên là đã có vài người lục tục nhớ đến, người phụ nữ trung niên được hỏi đến thứ hai bỗng nhiên bụm mặt khóc thút thít lên:

“Con của tôi…tôi còn không kịp chào từ giã nó nữa! Hôm nay là giao thừa rồi, chuyện này khiến nó sau này phải sống như thế nào đây?”

Thâm ý của những lời này khiến những người khác đều sửng sốt, sau đó lâm vào trầm tư và hồi tưởng, một lát sau, không khí trong thang máy bắt đầu thay đổi, trong ánh mắt mọi người đều là nước mắt, nhưng có mấy người vẫn như cũ không hiểu gì, vẻ mặt nghi hoặc nhìn những người khác, căn bản là không thể lý giải những người khác bị gì.

“Mấy người rốt cuộc là làm sao vậy?” Chu Hạo không kiên nhẫn nói: “Trưa ngày, lại là giao thừa còn ủ rũ như vậy làm gì? Người không biết còn tưởng chúng ta đã chết đâu! Đừng có nói giỡn được không? Bố còn đang sống tốt, mặc tây trang đeo cà vạt, định tăng ca đàng hoàng, mấy người thì hay rồi, khiến cho như là chuẩn bị làm đám tang ấy.”

Sở Từ nhìn Chu Hạo một cái, sau đó nói: “Đi theo tôi.”

Tất cả mọi người đều ra khỏi thang máy, Sở Từ dẫn bọn họ đến trước một công ty, công ty này có một cái gương trước cửa, mục đích là giúp cho công nhân viên sửa sang lại y phục trước khi vào. Sở Từ mang bọn họ đến trước gương, chỉ vào gương nói: “Mọi người nhìn vào gương đi.”

Mọi người đồng loạt nhìn vào trong gương. Trong gương không có hình ảnh của bất luận người nào.

Bọn họ đang soi gương, nhưng trong gương không có hình ảnh của ai.

Giờ khắc này, sự trầm mặc lan tràn ra, phần lớn người đã hiểu được sự thật, biểu tình đau thương, chỉ có Chu Hạo còn khó hiểu nói: “Mẹ, gương của công ty hôm nay là làm sao vậy? Không xài được nữa à? Trước kia cũng chưa bao giờ có tình huống này xảy ra nha.”

Công ty này trùng hợp chính là công ty mà hắn đang đi làm, rất nổi danh trong thành phố, đãi ngộ của công nhân viên đều rất không tồi, chỉ tiếc là hắn chỉ là nhân viên tiêu thụ, phúc lợi đều dựa vào phần trăm trích hoa hồng, làm mấy tháng vẫn là nhân viên thử việc, tiền lương không cao, vì sang năm có thể chuyển sang chính thức hắn mới phải vất vả tăng ca, ngay cả ăn Tết cũng không thể trở về nhà.

Nghe hắn nói vậy tất cả mọi người đều không đành lòng, che miệng khóc lên, từng trận tiếng khóc truyền đến khiến Chu Hạo rất không kiên nhẫn.

Sở Từ nhìn hắn nói: “Gương không có hư, có vấn đề chính là bản thân anh. Anh còn không hiểu sao? Gương chỉ có thể soi người hoặc là những vật có thực thể, quỷ bình thường nếu là đạo hạnh không cao hoặc là mới biến thành quỷ có công lực còn thấp, không có thực thể mới không thể phản chiếu hình ảnh của mình trong gương, mà các người đều không soi ra cái gì, không cần tôi nói, mọi người cũng nên hiểu có chuyện gì xảy ra đi?”

Tất cả mọi người đều hiểu, trừ bỏ Chu Hạo, hắn bỗng nhiên cuồng nộ hô to: “Mẹ nó, cô rốt cuộc là có ý gì? Trái một câu quỷ, phải một câu quỷ, từng câu không rời tâm nguyện chưa xong, từng câu đều là lời không may mắn, tôi nhìn cô cũng không phải là người tốt lành gì, cô liền nói thật cho chúng tôi biết đi, cô rốt cuộc muốn nói cái gì? Chẳng lẽ cô muốn nói chúng tôi đã chết rồi? Cô thật là biết tưởng tượng, tôi nói cho cô biết, tôi còn đang chờ lát nữa vào tăng ca đâu, ông chủ đã nói tăng ca trong thời gian nghỉ tết là có thể lấy gấp ba tiền lương, tôi cần tăng ca trả tiền thẻ tín dụng, cô tránh ra, tôi không có thời gian ở chỗ này nghe cô nói linh tinh, toàn nói những điều kì quái không đâu!”

Nói xong lại quay lại hô những người phía sau: “Tất cả mọi người đều quay về công ty của mình đi, đừng thần kinh hề hề ở đây nghe người ta nói bậy.”

Tất cả mọi người đều không nhúc nhích, người phụ nữ trung niên kia khóc ròng nói: “Còn tăng cái gì ca nha? Những người tăng ca đều đã chết, giờ còn muốn tăng ca? Tôi có luẩn quẩn trong lòng như vậy sao?”

“Hu hu hu…” Tất cả mọi người đều khóc lên.

Chu Hạo phẫn nộ nói: “Chẳng lẽ mấy người đều tin lời cô ta nói? Đều tin rằng chúng ta đã chết sao?”

Mọi người vẫn đang khóc không ngừng, người phụ nữ trung niên kia nức nở nói: “Là sự thật! Cô ấy không có nói dối chúng ta, tôi đã nhớ ra rồi, hôm nay rất khó đón xe, tôi phải đi xe điện ngầm rồi sau đó bắt xe bus đến công ty, trên đường đi thì chiếc xe bus tôi ngồi đột nhiên mất khống chế đụng vào một chiếc xe vận tải, xe bus lật ngã xuống đất, tôi đang ngồi chỗ kế bên cửa sổ, trước khi mất đi ý thức tôi chỉ nhớ rõ đầu mình đụng vào cửa kính một cái rất mạnh, cơn đau truyền đến, sau đó là cảm giác đong đưa khiến tôi mất đi ý thức.”

“Tôi cũng vậy, lúc ấy tôi đang đứng, bị tung ra rất xa, đương trường liền bất tỉnh nhân sự.”

“Tôi nhớ ra rồi, lúc lên xe tôi còn cảm thấy kì quái, vì sao hôm nay ăn tết mà còn có nhiều người đến tòa nhà này như vậy.”

“Tôi cũng nhớ ra rồi….”

Từng câu từng chữ những người này nói chọc vào trong lòng Chu Hạo khiến sắc mặt của hắn đại biến, cuối cùng hắn cũng nhớ tới, vì tiết kiệm tiền nên hắn bắt xe bus đến công ty, lúc ấy hắn còn cảm thấy kì quái vì sao có nhiều người như vậy ở lại tăng ca đâu? Lúc ấy hắn đang nghe nhạc, đó là bài hát của ca sĩ mà hắn thích nhất, hắn đang tích cóp tiền muốn mua vé đi xem buổi biểu diễn, bài hát mới nghe được có một nửa liền gặp tai nạn xe cộ, hắn quên mất mình bị làm sao, chỉ nhớ hình như hắn đang đứng trên trời cao nhìn chính mình, thi thể của hắn đầy đầu là máu, máu tràn ngập cả khuôn mặt, bao gồm cả đôi mắt khiến hắn có vẻ dị thường đáng sợ, rồi sau đó hắn lại nhớ không được vì sao mình lại nằm ở chỗ kia.

Lúc sau hắn lại cùng mấy người đồng sự cùng nhau đến công ty, bọn họ cùng nhau tụ tập ở cửa thang máy chờ Sở Châu đến rồi ấn thang, mọi người cùng nhau chen lên, lúc ấy Chu Hạo nghĩ rất đơn giản, hắn muốn nhanh chóng đến công ty, muốn nhanh nhanh lấy tiền tăng ca.

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

Chu Hạo vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, hắn chỉ vào Sở Châu hỏi: “Chúng tôi đều đã chết, vậy anh ta thì sao? Anh ta cũng đã chết sao?”

Sở Từ lắc đầu, bình tĩnh nói: “Anh ấy không chết, nhưng va chạm mạnh của tai nạn xe cộ khiến linh hồn anh ấy lìa khỏi xác, linh hồn đi rồi khiến anh ấy ngắn hạn bị mất trí nhớ, cho nên sau khi ra tai nạn xe cộ phản ứng đầu tiên của anh ấy chính là xách bao công văn lên đến tăng ca, còn vội vàng gọi cuộc điện thoại chưa kịp gọi xong kia.”

Sở Châu nghe vậy liền ngơ ngẩn, khó trách hắn lại ở thang máy nhìn thấy ‘chính mình’ đang gọi điện thoại, thì ra đó không phải là một ‘chính mình’ khác, mà là linh hồn bị lạc đường của hắn. Sở Châu chỉ cảm thấy đầu óc mình bây giờ vẫn trống trơn, đang ở trong một trạng thái hết sức hỗn loạn.

Chu Hạo nghe vậy liền ngồi xổm trên mặt đất, gào khóc: “Vì sao? Vì sao? Vì sao lại là tôi? Tôi còn trẻ như vậy, cũng nỗ lực như vậy, sau khi tốt nghiệp đại học vẫn luôn dốc sức làm vì tương lai, tôi muốn xuất đầu, muốn kiếm tiền cưới vợ mua nhà ở, đón cha mẹ vào thành phố sống cùng, tôi muốn nỗ lực khiến cho con của tôi có thể sống qua những ngày tốt nhất mà không phải giống tôi, từ nhỏ bữa đói bữa no, chưa từng có một ngày vui vẻ, vì sao? Vì sao ông trời lại đối xử không công bằng với tôi như vậy? Vì sao lại là tôi bị tai nạn? Vì sao lại không phải là người khác? Những người cùng đi trên đường, qua hôm nay họ vẫn sống bình thường, chỉ có tôi gặp tai nạn đã chết? Ông trời vì sao lại tàn nhẫn như vậy? Vì sao?”

Hắn ôm đầu khóc lớn, đầu vẫn luôn chôn giữa hai chân mình, Sở Từ thấy thế chỉ có thể thở dài: “Không có vì sao cả.”

Chu Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhíu mày nói: “Cô nói cái gì?”

“Tôi nói không có lý do gì cả.” Ngữ khí của Sở Từ rất bình tĩnh: “Từ khi anh ra đời thì mọi chuyện đều đã không công bằng rồi không phải sao? Không có ai quy định thế giới này cần hoàn toàn công bằng cả, bao gồm sinh ra và tử vong, anh hỏi vì sao anh phải chết? Vậy người khác cũng có thể hỏi, vì sao anh có tay có chân mà lại có những người vừa sinh ra đã phải là người tàn tật? Vì sao anh có thể bình an lớn lên đến hơn 20 tuổi mà lại có những người vừa sinh ra liền chết non? Vì sao anh tuy rằng bần hàn nhưng lại có thể tới thành phố lớn, có người lại sớm chết đói? Anh lớn như vậy, hẳn là đã phải được học cách tiếp thu những việc này đi? Cho dù có rất nhiều chuyện không hoàn mỹ nhưng chúng ta cũng không nên oán hận và nghi ngờ, điều chúng ta có khả năng làm cũng chỉ có thể là làm tốt việc của mình mà thôi.”

Lời này có lẽ nghe tới rất tàn nhẫn, nhưng nó chính là những lời nói trong lòng của Sở Từ.

Bình Luận (0)
Comment