Rất nhiều người đều có câu hỏi vì sao, vì sao có người cha mẹ có thể sống đến 80 90 tuổi mà có người cha mẹ lại mất từ khi còn rất nhỏ? Vì sao có người sinh ra đã là thiên kim tiểu thư, có người sống cả đời lại giống như một câu chuyện cười? Không có ai quy định trên thế giới này phải hoàn toàn công bằng, công bằng là một loại nói dối bị người bịa đặt tới để củng cố trật tự, nếu công bằng thật sự tồn tại thì khi đầu thai sẽ không có việc có người có thể đầu thai làm người, có người lại chỉ có thể đầu thai thành súc sinh.
Chu Hạo không tiếp thu lời giải thích như vậy, hắn không ngừng lắc đầu rưng rưng chất vấn: “Vì sao lại là tôi? Vì sao lại là tôi phải chết? Không phải cô chết cũng không phải người khác chết! Là tôi chết! Vì sao? Không! Tôi không chấp nhận! Tôi đã chết thì những người khác cũng đừng nghĩ sống yên ổn! Bọn họ đều phải chết! Đều phải chết!”
Nói xong lời này hắn bỗng nhiên đứng lên, giờ khắc này quanh thân Chu Hạo tràn đầy lệ khí, sắc mặt trở nên dữ tợn, biến thành bộ dáng lúc xảy ra tai nạn xe cộ, lúc này trên mặt Chu Hạo cắm đầy miểng thủy tinh, mặt vẫn luôn đổ máu, tròng mắt cũng cắm một mảnh, toàn thân hắn đều là vết thương, tay chân cũng bị bẻ gãy, đi đường cà nhắc cà nhắc, xương cốt vang lên tiếng kêu kẽo kẹt, nhìn qua vô cùng quái dị.
Chu Hạo nhìn Sở Từ chằm chằm, bỗng nhiên tức giận nói: “Tại sao tôi lại phải chết? Trong khi anh trai của cô cũng đang ở trên xe lại có thể sống sót? Tôi không phục!” Nói xong liền bỏ chạy.
Sở Từ nhíu mày, tức giận nói: “Chu Hạo, đứng lại!”
Cô vừa đuổi theo vừa móc pháp khí ra, sau đó ném phù chú ra ngoài, phù chú theo sát Chu Hạo, vẫn luôn chạy theo hắn ở phía trước. Cô chạy một hồi chợt thấy trên hành lang trống vắng căn bản là không có bóng dáng của Chu Hạo. Cô nhìn khắp nơi, tĩnh tâm chăm chú cảm thụ Chu Hạo, nhưng mà Chu Hạo vừa mới biến thành quỷ, quỷ khí cũng không nặng nên cô rất khó phán đoán ra hắn đang ở nơi nào.
Nghĩ vậy, Sở Từ móc phù chú ra gấp thành một con hạc giấy, nhíu mày nói: “Thái Thượng Lão Quân cấp tốc nghe lệnh! Hạc giấy! Hạc giấy! Trợ giúp tôi tìm ra Chu Hạo!”
Cô nói dứt lời hạc giấy liền bay ra ngoài, nó vỗ cánh rồi hướng về phía WC ở cuối hành lang bay đến, Sở Từ liền chạy theo tới, cô vừa chạy vài bước liền thấy trong WC phun ra một cỗ hắc khí rất mạnh, luồng hắc sát khí này tới vô cùng nhanh chóng, Sở Từ thầm hô không tốt, cô chạy tới, đẩy cửa ra liền thấy một người nữ nhân, trên ngực bị cắm một cây dao gọt hoa quả, cả người nằm trong vũng máu, hai mắt mở to, Sở Từ liếc mắt nhìn một cái, cô ta đã không sống được. Lúc này, hồn phách của người kia thế nhưng ngồi dậy từ trong thân thể mình, cô ta mờ mịt nhìn Sở Từ, mãi cho đến khi cúi đầu nhìn đến thân thể của mình mới đột nhiên khóc lên.
Nhìn thảm trạng trước mắt, quanh thân Sở Từ đột nhiên tản mát ra một cỗ sát khí mạnh mẽ, sát khí này khiến pháp khí trên người cô chấn động lên, có vẻ rất hưng phấn, hình như là cảm giác được chủ nhân của mình tức giận nên muốn cùng chủ nhân đi giết con ác quỷ kia. Đôi mi của Sở Từ nhíu chặt, mặt không biểu tình dẫn theo sư đao hướng về phía Chu Hạo.
Sát khí của cô rất nặng, hai mắt màu đỏ tươi, đây là điều chưa từng có.
………
Chờ cô vào công ty kia mới phát hiện nơi này đúng là công ty của Chu Hạo. Trong công ty rất yên tĩnh, chỉ có mấy nhân viên IT đang tăng ca viết trình tự, đầu tóc họ rối bù ngồi trước máy tính, vẫn luôn viết số hiệu, mà Chu Hạo đang đứng ở bên cạnh một trình tự viên chuẩn bị ra tay làm hại.
“Chu Hạo!” Sở Từ hô.
Nhân viên công tác nghe xong đều quay đầu lại: “Chu Hạo? Cậu ta ở đâu thế? Chúng tôi chờ cậu ta rất lâu rồi, trên đường cậu ta còn nhắn tin Wechat với chúng tôi, làm sao đột nhiên lại không có tin tức gì cả.”
“Có phải là xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
“Không phải đâu? Sẽ không xui xẻo như vậy chứ?”
Sở Từ không lên tiếng, nhìn chằm chằm Chu Hạo đang đứng ở bên cạnh bọn họ, nói: “Chu Hạo đã chết, xe bus anh ta ngồi gặp tai nạn xe cộ, tử vong tại chỗ.”
“Cái gì?” Mấy người nghe xong đều trầm mặc, bọn họ liếc nhau, bỗng nhiên đứng lên không tin nói: “Cô nói bậy cái gì vậy? Sao có thể gặp tai nạn xe cộ được?”
“Đúng vậy đó.”
“Tôi không có nói dối, mấy người lên Weibo lục soát một chút đi, hẳn là đã có tin tức đưa tin rồi.”
Mấy người kia quýnh lên, lập tức mở Weibo lên tìm, một người lục soát trong news feed bạn bè, trên khuôn mặt mấy người kia nhanh chóng bị sự khiếp sợ thay thế.
“Trên Weibo có tin tức nói là có tai nạn xe bus, 12 người tử vong tại chỗ.”
“Trên trang của tôi cũng thấy, nghe nói địa điểm xảy ra tai nạn ngay tại trạm xe trước cửa công ty chúng ta.”
Mọi người nói một lát đột nhiên lại trầm mặc lên, loại tin tức này trước kia họ nghe qua rất nhiều nhưng không có cảm giác gì lớn, nhưng nếu phát sinh ngay bên cạnh mình thì lại khác.
Có mấy người đương trường rưng rưng nói: “Thằng nhóc này làm gì vậy? Tôi đã nói với nó bao nhiêu lần rồi, đừng tiết kiệm tiền như vậy, nó lại không nghe, mỗi ngày vì tiết kiệm tiền mà ngồi xe bus 2 tiếng đồng hồ đi làm.”
“Đúng vậy, cha mẹ của Chu Hạo ở nông thôn, chuyện trong nhà cũng nhiều, mỗi tháng cậu ấy đều phải tiêu quá mức tiền trong thẻ tín dụng cho cha mẹ chữa bệnh.”
“Con của chị gái cậu ấy bị bệnh thận vẫn luôn phải thẩm tách, cậu ấy ăn mặc cần kiệm mỗi ngày, đem tất cả tiền có thể tiết kiệm của mình cho con chị ấy chữa bệnh, bản thân mình mỗi ngày đều ăn màn thầu cải bẹ.”
“Tôi cũng phát hiện cậu ấy thật sự rất có thể tiết kiệm, nhưng tình huống của nhà cậu ấy chính cậu ấy cũng biết, tình huống như vậy cho dù là muốn tìm bạn gái đều khó nên cậu ấy mới muốn nỗ lực hơn một chút.”
“Người kia tuy rằng không hợp đàn nhưng mọi người đều hiểu, cậu ấy rất tốt, chỉ là không có tiền cùng chúng ta liên hoan tụ tập mà thôi, chúng tôi đều hiểu chứ.”
“Bọn tôi còn lén gom tiền quyên cho chị của cậu ấy nữa, lúc đó cậu ấy còn rất vui vẻ, nói có người tốt quyên tiền cho chị cậu ấy.”
“Cậu ấy vẫn luôn rất ngốc nghếch…”
Mọi người mỗi người nói một câu, nói xong lời cuối cùng tất cả mọi người đều khóc lên, Chu Hạo vốn đang đầy mặt lệ khí nghe xong đột nhiên hỏng mất, hắn khóc lớn nói: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa!”
Sở Từ nhìn hắn chăm chú, lạnh lùng nói: “Chu Hạo, đừng lại làm điều sai trái! Người ở nơi đây đều là đồng nghiệp của cậu, bọn họ còn từng giúp người cháu bị nhiễm bệnh của cậu nữa, chẳng lẽ cậu muốn giết bọn họ sao? Không! Đừng lại làm điều sai lầm, vừa rồi cậu đã giết chết một người, chẳng lẽ lại muốn giết thêm những người khác? Điều đó chỉ khiến cho tội của cậu càng ngày càng nặng mà thôi.”
Đôi mắt Chu Hạo đẫm nước mắt, hắn ngẩng đầu lên nhìn từng khuôn mặt, bỗng nhiên nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra thì khuôn mặt của hắn lại đã tràn đầy phẫn nộ, hắn hô: “Tôi muốn giết bọn họ để chôn cùng tôi!”
Nói xong hắn liền vươn tay ra, làm sao Sở Từ có thể tiếp tục dung túng cho hắn đi hại người nữa, cô lập tức móc sư đao ra, nhanh chóng niệm chú pháp hung hăng vỗ tới Chu Hạo. Lúc này hai tay Chu Hạo lại đột nhiên dừng ở giữa không trung, Sở Từ ngẩn ra muốn thu hồi tay lại thì đã không còn kịp rồi.
Sư đao chém vào đầu Chu Hạo, khiến đỉnh đầu của hắn bắt đầu bốc khói, toàn bộ hồn phách của hắn cũng trở nên trong suốt. Hắn căn bản là không muốn giết những người này nhưng lại làm ra bộ dáng kia khiến Sở Từ giết hắn.
Trước khi linh hồn hôi phi yên diệt, Chu Hạo thê thảm khóc ròng nói: “Tôi đã sai lầm một lần rồi, không muốn lại tiếp tục sai nữa, cứ như vậy mà kết thúc đi! Đời này tôi sống đã đủ thống khổ, dựa theo nhân quả mà nói, tôi giết một người, cho dù là đi đầu thai thì kiếp sau cũng sẽ sống không tốt, còn không bằng cứ như vậy đi, làm cho linh hồn trở về hư vô, không đi đầu thai không đi chuyển thế, không đi nếm hết chua ngọt đắng cay của thế gian này nữa, làm người rất không thú vị, thật đấy.”
Chu Hạo chậm rãi biến mất trong không khí, đồng nghiệp của hắn vẫn còn đang khóc, khóc vì hắn đã chết, khóc vì cả cuộc đời không thuận lợi của hắn, khóc vì bọn họ còn không kịp chia tay nhau đàng hoàng.
Lãnh đạo của công ty cũng nghe tin đến rất nhanh, bọn họ đem tin tức đến, còn nói: “Có ai biết phương thức liên hệ của người nhà Chu Hạo không?” Lãnh đạo công ty hứa hẹn sẽ tận khả năng trợ giúp người nhà của Chu Hạo, thay Chu Hạo tranh thủ bảo hiểm giúp người nhà của hắn không có buồn phiền sau này.
……..
Giải quyết xong chuyện của Chu Hạo, tâm tình của Sở Từ có chút tụt dốc. Lát sau cô giúp người nữ bị Chu Hạo giết chết kia làm phép siêu độ, cô gái kia cũng đáng thương, mệnh cũng không tốt lắm, ai mà ngờ năm mới đi tăng ca một chuyến thế nhưng sẽ gặp chuyện này đâu, Sở Từ cũng cảm thấy rất áy náy, nếu tay chân cô lại mau một chút thì có lẽ đã có thể ngăn cản Chu Hạo rồi.
Nhưng bây giờ nói những việc này cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Cô siêu độ cho cô gái kia giúp cô ấy nhanh chóng đi đầu thai, tìm một cặp cha mẹ tốt, yêu thương cưng chiều cô, đem cô xem như trân bảo mà bảo vệ trong lòng bàn tay, khiến kiếp sau của cô vô ưu vô lự chứ không cần giống đời này, bị cha kế khinh bạc, chưa bao giờ thực sự cảm thấy vui sướng.
Lúc sau Sở Từ lại về đến nơi xảy ra tai nạn xe cộ siêu độ cho tất cả những người đã chết, những người uổng mạng nếu không có ai siêu độ thì sau khi chết, cho dù có đến âm phủ cũng không có quyền đi đầu thai, nếu đã gặp cô cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, cô nghĩ đến những tâm nguyện của họ, nhớ kĩ để giúp bọn họ làm xong, lại giúp họ được đầu thai giống người bình thường. Cuối cùng cô mới giúp linh hồn lìa khỏi xác của Sở Châu tìm được hồn phách của mình, nhìn đến hồn phách Sở Châu cảm thấy quái dị không nói nên lời, bởi vì ‘chính mình’ kia còn đang cười nói với hắn:
“Thế nào? Nếu không chúng ta đổi chỗ cho nhau một chút, cậu đến làm linh hồn, tôi trở thành cậu nhé?”